Nguyện Ý Vì Em

Chương 37

ĐOẠN 37

Những ngày sau đó, ngoài lúc ở công ty thì phần lớn thời gian còn lại Nam đều dành hết cho Duyên, có những hôm anh không về nhà hoặc có về cũng mãi muộn đến nửa đêm. Ông Trần biết con trai đang yêu nên không can thiệp, cũng chẳng hỏi gì nhiều, riêng chỉ có bà Trần là ngày đêm than vãn, thắc mắc về người con gái Nam yêu, nhưng dù bà có hỏi thế nào Nam cũng không chịu hé răng nói nửa lời.

Không thể thuyết phục Nam quay lại với Thùy, mà thấy chồng cũng phản đối quyết liệt về cô ta nên cuối cùng bà Trần đành mắt nhắm mắt mở mặc cho Nam tự quyết theo ý anh. Bà không yêu cầu gì nhiều ở người con dâu tương lai, chỉ cần con trai yêu một người đàng hoàng, hợp với tiêu chuẩn của gia đình, mang lại hạnh phúc cho Nam là đã làm hài lòng bà được phần nào.

Hai tuần trôi qua, hầu như buổi tối hôm nào Duyên và Mạnh cũng đều dẫn Nam đến những địa điểm bọn họ từng ăn chơi ngày trước, dựng lại những phân cảnh nhằm khơi gợi những kỉ niệm ngày trước trong tiềm thức của Nam. Nhưng hết lần này đến lần khác anh không sao nhớ ra nổi, cũng không có chút ấn tưởng gì trong đầu, cứ như vậy Mạnh cũng thấy phát chán mà than thở:

- Cái thằng này nó lì sẵn rồi nên tiềm thức cũng chai sạn không chịu hoạt động sao đấy nhỉ? Từ ngày tỉnh lại cũng đã gần tám tháng rồi còn gì, sao mãi không nhớ ra thế.

Duyên không muốn Nam cố ép bản thân mà sinh ra căng thẳng về cảm xúc và tâm lý của anh nên đã động viên Nam:

- Không cần phải vội, anh càng ép mình nhớ thì càng không nhớ được gì đâu, sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi, mình cứ từ từ kiên trì là được.

- Nhưng anh muốn cho em một lời giải thích, không muốn em nghĩ anh hết yêu em mà chia tay bỏ em một mình đi Anh đâu.

- Em đã nói không để bụng chuyện đó nữa rồi mà. Hay là anh muốn biết lý do để lại chia tay em lần nữa đây?

- Không, dù là nguyên nhân gì anh cũng không chia tay đâu.

- Vậy nghe lời em, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi, đến đâu tính đến đó, được không?

- Ừ, anh biết rồi.

Từ đó trở đi, Nam không gượng ép bản thân mình phải cố nhớ ra nữa, điều làm Nam hạnh phúc và cần nhất lúc này chính là được ở bên cạnh Duyên mãi mãi, thù hận trong lòng cô sớm ngày xóa bỏ, cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời mà không có điều gì phải bận tâm hay ngăn cách tình yêu của cả hai.

Một ngày vào cuối tuần, cả ba đều không phải đi làm, Mạnh liền rủ Duyên và Nam đến trung tâm thương mại mua một ít đồ mùa đông.

Tại cửa hàng đồ nam, Nam thân mật nắm tay Duyên vô cùng dịu dàng, anh không buồn để ý đến những ánh mắt tò mò dõi theo mình của nhân viên nơi đây mà vẫn bình thản đi chọn trang phục.

Nhân viên tò mò không phải vì gương mặt quen thuộc của Duyên từng xuất hiện trong clip đánh ghen trước đó mà là vì ngoại hình xuất sắc của đôi nam nữ trước mắt, ai nhìn thấy cũng không khỏi xuýt xoa về độ đẹp đôi của hai người. Đã thế đi theo sau còn có một người đàn ông nhan sắc và vóc dáng cũng chẳng thua kém gì Nam, hai người đàn ông cùng một cô gái đi đến đâu cũng khiến người khác phải ngước nhìn, ghen tỵ.

Lúc này ở một cửa hàng trang sức gần đó Trịnh Tuyết Hương và Thùy cũng đang khoác tay nhau đi mua sắm.

Từ hôm chia tay Nam, Thùy nhiều lần liên lạc nhưng đều bị anh phũ phàng tắt máy, mà mỗi lần nói chuyện của Nam với bà Trần, thấy bà ấy cũng dần lạnh nhạt với mình và khuyên cô ta suy nghĩ lại để đi tìm một người phù hợp hơn là Thùy cũng ngầm hiểu không thể mong chờ từ phía bà Trần được nữa. Không còn ai có thể giúp mình, Thùy đành phải tìm đến Hương tạo mối quan hệ thân thiết với cô ta để Hương ở trước mặt bà Trần nói giúp cho vài lời. Mà Hương lại là chúa ưa nịnh, thích nghe những lời tang bốc và thái độ cung phụng mình của người khác nên khi thấy Thùy nghe lời, Hương khá vừa lòng và thích cô ta.

Còn về phần vợ chồng Hưng, từ hôm Trịnh Tuyết Hương gặp Duyên ở Spa, về nhà cứ nhìn thấy Hưng là cô ta lại đay nghiến, phá phách, nổi giận vô cớ làm cho Đặng Phúc Hưng ngày càng thấy phiền phức, dần đà không còn hứng thú với cô ta và chán phải đặt chân về chính căn nhà của mình. Mỗi ngày anh ta đều đi uống rượu đến đêm muộn mới chịu về, lúc thì tìm những em chân dài tiếp rượu, lúc thì ngồi một mình trầm ngâm nhớ đến Loan, nhớ những tháng ngày vui vẻ trước đây với cô ấy.

Có những hôm nhớ đến không chịu được, Hưng lại lấy điện thoại ra gọi đến số máy của Loan nhưng lại bị Duyên tắt máy không nghe. Anh ta đến chung cư ngày trước Loan ở, muốn tìm cô ấy để làm lành nhưng căn hộ đó giờ chỉ còn là phòng trống trơn không ai đến thuê. Nhiều khi Đặng Phúc Hưng còn biếи ŧɦái, xấu xa đến mức khi làʍ t̠ìиɦ với Hương hay là bất kì cô gái nào khác anh ta lại liền tưởng đó là Loan, trong vô thức lại gọi tên cô ấy.

Có lẽ, tính cách đành hanh, khó ưa của Trịnh Tuyết Hương ngày càng làm cho mối quan hệ vợ chồng của hai người họ thêm xấu hơn. Anh ta thích người con gái ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng giống như Loan chứ không muốn một người phụ nữ như sư tử hà đông, nổi cáu suốt ngày. Khó tính khó nết không ai chiều nổi, lúc nào cũng xem mình như bà hoàng bắt người khác phải nghe theo sự sắp đặt của cô ta.

Mà đàn ông thì đâu ai thích bị điều khiển sai khiến bao giờ…

Trịnh Tuyết Hương than vãn với Thùy:

- Cháu không biết đâu, hôm trước con Loan tới tận nhà cậu mợ làm loạn thì đã đành, đằng này còn đi theo ám mợ mãi, mợ ở đâu là thấy nó liền, chắc mai mốt nó dọn tới ở luôn quá.

- Mợ đừng quá nóng giận, chắc tại con nhỏ đó nó còn mới mẻ trong mắt cậu Hưng nên cậu ấy mới mê nó thôi, chỉ là nhất thời mê muội, sẽ không nghiêm túc đâu, chán sẽ bỏ nó mà.

- Nhưng càng ngày mợ càng thấy Hưng có vẻ thật lòng với nó, nhiều lúc còn ngủ bên cạnh mợ còn dám gọi tên nó, mợ vả cho tỉnh ngủ mấy lần rồi mà vẫn không chừa.

- Cậu Hưng tới mức đó luôn hả?

- Ừ. Lúc trước thấy con Loan im im hiền hiền, nghĩ nó sợ mợ thì sẽ bỏ Hưng, nhưng lần này nó quay lại còn ghê gớm hơn lần trước nhiều lắm. Chắc nó cố tình muốn cướp Hưng khỏi mợ thật rồi, nếu không nó đã không cả gan đến tận nhà thách thức mợ.

Thùy từng tiếp xúc với Duyên một lần nên cô ta biết độ ghê gớm của cô thế nào. Hôm ở TK đứng trước Tổng Giám đốc mà còn dám trả treo, đánh cô ta như vậy hẳn không phải dạng vừa. Vậy mà người nào cũng nói trước đây “Đỗ Ngọc Loan” hiền lành, Thùy thì thấy “Đỗ Ngọc Loan” hai mặt quá giỏi, một mặt thì giả thùy mị nết na, còn một mặt ác như quỷ cái.

Thùy nói:

- Lần trước ở TK nó cũng đánh cháu đó mợ, mặt sưng mấy ngày mới hết.

- Vậy Nam có làm gì nó không?

- Anh Nam gọi nó lên phòng hỏi tội mà nó còn không biết sợ, cãi lại chem chẻm, đến khi ba của anh Nam đến nói chuyện riêng với nó sau đó thì nó cũng nghỉ việc ở công ty luôn ạ. Chắc ba anh Nam không ưa nổi loại nhân viên láo toét như nó nên đuổi đi.

- Ừ, mợ chỉ mong nó biến mất khỏi cuộc sống của vợ chồng mợ. Cứ nghĩ nó nghỉ ở TK thì sẽ không dính líu gì đến Hưng nữa, ai dè nó còn bạo dạn rủ chồng mợ đi bar, đi nhà nghỉ… Từ ngày có nó xuất hiện cuộc đời mợ hoàn toàn bị đảo lộn, Hưng cũng gần như sắp thành con người khác rồi.

- Có khi nào cậu Hưng bị con nhỏ đó xúi giục hay bỏ bùa không mợ? Mợ phải trông chừng cậu ấy kĩ vào, không mất chồng như chơi đấy.

- Ừ, mợ biết mà…

Bọn họ tuy mải nói chuyện nhưng khi đi qua cửa hàng quần áo nam, Thùy thấy bóng dáng Duyên xuất hiện trong đó liền kéo kéo tay Hương bảo:

- Mợ Hương, kia có phải con Loan không?

Trịnh Tuyết Hương nhìn theo hướng chỉ tay của Thùy, mặt liền biến sắc:

- Đúng rồi, con quỷ cái đấy, đúng là thứ oan nghiệt mà.

- Sao nó có tiền vào nơi sang trọng thế này vậy nhỉ, có khi nào… nó bòn rút tiền của cậu Hưng không?

- Không thể nào, thẻ ngân hàng của Hưng mợ giữ rồi, sẽ không có chuyện anh ấy cho nó tiền đâu.

- Chắc nó đi cặp với đại gia nữa rồi, chứ cỡ như nó làm sao có tiền vào đây.

Thùy cũng không ưa gì Duyên nên nhân cơ hội có Trịnh Tuyết Hương ở đây liền mượn tay cô ta để trả thù Duyên chuyện hôm trước. Thùy nói:

- Giờ sao mợ, chúng ta đi hay vào đó ạ?

Tính háo thắng của Hương trỗi dậy, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Duyên, ả nói:

- Vào, vào xem đại gia nào nuôi nó.

- Vâng.

Duyên đang ngồi ghế lật xem từng trang tạp chí thời trang thấy có hai người đứng chắn trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đáng ghét của hai kẻ dư thừa. Duyên đặt cuốn tạp chí lên bàn, cô đứng dậy đối diện với bọn họ, khoanh tay trước ngực nhếch miệng cười nhạt:

- Thật tình cờ, không nghĩ lại nghiệt ngã gặp cùng lúc hai con điên ở đây.

Trịnh Tuyết Hương hùng hổ hỏi:

- Mày nói ai điên hả con chó này?

- Còn ai vào đây nữa. Sao? Đứng chắn trước mặt tôi là muốn kiếm chuyện, phải không?

- Đúng, tao muốn kiếm chuyện với mày đấy.

- Vậy thì nên cân nhắc được mất trước đi nhé. Phải biết đây là chỗ nào, người cô muốn động đến là ai? Cẩn thận không là hại người không được lại thành ra hại mình đấy, mất giá trị của bản thân lắm đó.

Nhìn dáng vẻ tự tin của Duyên, Trịnh Tuyết Hương càng thêm ngứa mắt, cô ta không để ý đến lời nhắc nhở của Duyên mà đáp lại:

- Mày nghĩ tao sợ mày à? Tao còn cái quái gì để mất nữa đâu mà phải giữ thể diện, mặt mũi với loại tiểu tam như mày. Người ta có chửi, có bàn tán thì cũng là đánh giá nhân phẩm thối nát của mày đấy.

- Haizz… lần nào cũng là những câu chửi lãng xẹt, tôi nghe nhiều thấy nó nhàm chán quá đi.

Đặng Phúc Hưng qua đêm với nhiều người, bị Hương bắt không ít nhưng chưa từng có ai lại mặt dày, vênh váo như cô gái trước mặt, cũng chính vì vậy mà cô ta không muốn bỏ qua cho Duyên. Hết lần này đến lần khác phải hơn thua cho bằng được, đến khi nào mình hoàn toàn là người chiến thắng, khiến kẻ thù khϊếp sợ thì Hương mới chịu dừng lại.

Nhưng đợi cô ta gặp Duyên là gặp phải đối thủ đáng gườm rồi, trước giờ Duyên cũng chưa từng chịu thua hay khuất phục trước một ai, dù cô sai hay đúng cô vẫn sẽ luôn ngẩng cao đầu không bao giờ nhân nhượng, nhường nhịn ai.

Tiếng cãi nhau của hai người phụ nữ làm những người mua hàng cũng phải chú ý đến, tuy nhiên vì đây là cửa hàng đồ nam, không có mấy khách hàng nữ nên sự chú ý cũng không phải là nhiều, cũng không mấy lại đứng tụm năm tụm bảy lại xì xào.

Nhân viên thấy không khí căng thẳng giữa các vị khánh hàng thì đi đến muốn lên tiếng hòa giải nhưng bị Trịnh Tuyết Hương và Thùy lườm cảnh cáo, ý nhắc nhân viên không được nhiều chuyện nên đành đứng gọn đợi xem tình hình thế nào sẽ ứng phó tiếp.

Nam và Mạnh ở trong phòng thay đồ nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền mở cửa ra xem, Mạnh ra trước nên khi Nam ở phòng bên mở cửa ra thấy Duyên đang đứng với mợ Hương và Thùy thì định đi tới can ngăn nhưng Mạnh đã kịp giữ anh lại kéo sang phòng mình. Anh ấy kẹp cổ Nam bảo:

- Ở đây thôi, ra đó làm gì?

- Ra bảo vệ Duyên chứ làm gì, tôi không muốn những người bên ngoài kéo đến xem rồi nghĩ không hay về Duyên.

- Cần gì cậu phải bảo vệ, Duyên thừa sức không để người khác làm hại mình nhé, cô ấy cũng biết mình cần phải làm gì. Giờ cậu mà ra đấy càng làm mọi chuyện rối hơn, ở đây thôi.

- Nhưng…

- Nhưng nhị cái gì, nghe lời tôi đi.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy Mạnh khuyên cũng có lý, giờ anh ra mặt chẳng khác nào nói cho Hương biết người mối quan hệ giữa anh và Duyên. Mà có ai biết Duyên là chị gái của Loan đâu, Trịnh Tuyết Hương cứ nghĩ Duyên là tình nhân của Hưng, bây giờ ra bảo vệ cô chẳng khác nào rước thêm phiền phức cho Duyên và cho cả anh. Thế nên, đứng trong này với Manh xem tình hình bên ngoài là cách tốt nhất lúc này.

Thùy đứng cạnh lên tiếng chửi Duyên giúp Trịnh Tuyết Hương:

- Đúng cái loại mày dày, bị chửi như thế mà không biết nhục.

Một mình Trịnh Tuyết Hương đã đủ nhức đầu chói tai vậy mà còn thêm con mụ dốt nát mà cứ thích tỏ ra mình thông mình này nữa. Mượn người yêu của cô suốt thời gian qua còn dám lên mặt chửi cô à? Đã thế hôm nay nhân tiện có đủ hai con yêu nhền nhện cô ghét, vậy thì cùng xử cả hai, xả hận một lúc mới thấy sướиɠ trong lòng được.

Duyên phớt lờ Thùy, cô nói với Hương trước:

- Cô đã kí đơn ly hôn chưa?