ĐOẠN 36
Có lại được tình yêu của Duyên, Nam hạnh phúc ôm chặt cô trong lòng, cảm nhận được nhịp đập trầm ổn của trái tim cô, làm cơ thể anh bất giác cũng dần nóng lên. Vòng tay ôm Duyên mỗi lúc một siết chặt như sợ nới lỏng sẽ để tuột mất cô. Duyên bị anh ôm chặt đến khó thở liền đập đập vào vai anh nói:
- Bỏ em ra đi, anh ôm chặt thế, muốn siết em đến tắc thở à?
- À… anh xin lỗi…
Nam buông Duyên ra, hai bàn tay anh đặt trên vai cô ép cô đối diện với anh. Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, anh không nhịn được mà cúi đầu định hôn cô nhưng lúc này Mạnh đột nhiên đẩy cửa thò đầu vào trong, làm cả hai bất ngờ buông nhau ra.
Mạnh biết mình quay lại không đúng lúc, anh ấy gượng cười nói:
- Ôi chết, sang không đúng lúc tí nào, thôi hai người cứ tiếp tục đi nhé, khi nào xong việc thì gọi anh ăn cơm nữa chứ anh sắp chết đói rồi.
Nam nghe xong liền trừng mắt nhìn Mạnh còn Duyên thì xấu hổ đẩy Nam ra xa mình hơn, cô nói:
- Anh vào nhà đi, em đi chuẩn bị cơm rồi bọn mình ăn.
Nghe đến ăn người nào đó mắt sáng như sao, nhanh chân chạy tót vào trong nhà, Mạnh bảo:
- Em đã nói vậy thì anh cũng không từ chối nữa. Không phải tại anh phá đám hai người đâu nhé là vì trùng hợp quá thôi.
Mạnh vào trong nhà còn cố tình nháy nháy mắt trêu ngươi Nam, làm anh bực mình lườm Mạnh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy. Thấy vậy Mạnh nói đùa:
- Nhìn mặt cục súc thế này chắc chưa hôn được phát nào rồi.
- Im mịa mồm đi.
- À… khá nhể, biết thế tôi không giúp cậu nữa. Xong việc cậu trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, đáng sợ.
- Anh bảo về nhà mà sao vác xác sang sớm thế?
- Tôi đâu có về, tôi đứng ngoài cửa nãy giờ mà, thấy bên trong im ắng tưởng giảng hòa xong rồi nên vào xem tình hình thế nào. Ai ngờ, không đúng lúc…
Mạnh cười xòa bảo:
- Xin lỗi nhé, rút kinh nghiệm lần sau.
- Còn có lần sau?
- À, không, không có lần sau. Tôi đảm bảo đấy, cậu yên tâm đi. Bỏ qua lần này… bỏ qua lần này…
Mạnh vừa nói vừa đập lên vai Nam như muốn làm anh nguôi ngoai đi cơn giận, nhưng người nào đó vốn đã thù dai, lại bị phá hỏng chuyện tốt nên mặt mày cứ bí xị ra không buồn quan tâm lời xin lỗi của Mạnh. Nam quay ngoắt vào trong bếp phụ Duyên chuẩn bị bàn ăn, không thèm nói chuyện với Mạnh nữa.
Trong lúc dùng bữa, Duyên và Nam không nói gì nhiều chỉ có Mạnh là thao thao bất tuyệt không ngừng, anh ấy kể hết chuyện này đến chuyện khác, từ hồi quen Nam rồi thành bạn bè, Nam làm sao tán đổ Duyên trở thành người yêu của cô… rất nhiều rất nhiều chuyện anh ấy muốn ôn lại. Nhưng thấy đôi trẻ ngồi đối diện chỉ biết gắp thức ăn cho nhau mà không thèm quan tâm đến mình, Mạnh bất mãn nói:
- Ê này, anh nói hai người có để ý không vậy hả? Coi anh là vô hình đấy à?
Nam ngẩng đầu nhìn Mạnh bảo:
- Anh đàn ông con trai mà nói nhiều thế, ngồi im ăn không được à?
- Tôi là đang có lòng tốt nhắc lại chuyện cũ để cậu sớm nhớ ra đấy, đã không biết cảm ơn tôi một tiếng còn dám thái độ.
- Tôi không mượn anh nhắc, có Duyên kể cho tôi nghe là được rồi.
- À… ranh con này, cậu ăn cháo đá bát chứ gì? Vừa rồi nhờ vả thì ngoan như cún cơ mà, sao giờ vênh váo thế hả?
- Anh có thấy ai đi nhờ vả mà thái độ bao giờ không?
- Cậu… được… cậu được lắm… Cứ đợi đấy, tôi còn theo phá cậu nhiều.
Nghe hai người này cãi qua cãi lại Duyên cũng phải đau đầu theo, cô lên tiếng cắt ngang câu chuyện:
- Thôi, tôi xin hai ông, lần nào gần nhau cũng cãi nhau cho được, không mệt à?
Mạnh nhanh miệng nói trước:
- Em bảo người yêu em đi, đừng gây sự với anh nữa thì anh cũng không thèm cãi nhau với nó nhé.
Nam phủ nhận tức thì:
- Anh mới là người gây sự trước đấy, lần nào gặp tôi anh cũng phải khịa mới chịu.
- Khịa được lần nào mà bảo khịa, liên thiên vừa thôi.
- Không biết ai liên thiên, gặp nhau bốn lần thì khịa ba lần mà vẫn còn chối.
- Này… này… lần nào, cậu kể tôi xem…
- Lần đầu ở Hồ Tây anh cố tình nói mình là bạn trai Duyên để tôi ghen, lần hai tôi gọi điện cho Duyên anh bắt máy xong còn nói cho tôi biết địa chỉ ăn tối làm tôi phải mò đến, lần ba anh không khịa nhưng tôi thấy anh từ nhà Duyên đi ra nên tôi tức, lần thứ tư là bây giờ đây anh đang lắm lời đấy.
Mạnh gân cổ lên cãi:
- Do cậu lòng dạ hẹp hòi mới nghĩ tôi khịa cậu thôi nhé.
- Khịa hay không tự lòng anh biết.
- Ờ… rồi sao, tôi khịa cậu thì sao? Cậu làm gì được tôi? Muốn đấm nhau à?
- …
- Đấm nhau không, solo xem ai hơn ai…
Duyên phát mệt với tính cách trẻ con không ai chịu nhường ai của hai người này, cô nói nhỏ nhẹ không nghe nên đành nghiêm mặt nhắc:
- Hai người có ăn nữa không để tôi còn đổ đi?
Cả hai đồng thanh đáp:
- Có ăn.
- Vậy ngồi yên đi, còn nói nữa tôi đuổi về hết đấy.
Hai người đàn ông im lặng không nói thêm câu nào nữa nhưng lại không ngừng dành cho nhau những ánh mắt hình viên đạn, bầu không khí trên bàn ăn cũng vì hai người mà ngột ngạt vô cùng. Duyên biết cả hai không phải là ghét cay ghét đắng nhau nhưng trước giờ lúc nào cũng như nước với lửa, ngồi nói chuyện chẳng được yên ổn mấy phút là lại cãi nhau banh trời. Cô bị kẹp giữa hai người này lâu ngày thành ra cũng quen…
Sau khi ăn xong Duyên bắt một người đi rửa bát còn một người thu dọn bàn ghế, lúc xong việc Nam hỏi Duyên:
- Cho anh ngủ lại được không?
Duyên còn chưa kịp ý kiến Mạnh đã cướp lời nhằm trả thù Nam:
- Đừng em ơi, đuổi nó về đi Duyên, nó ở lại em không ngủ được đâu, không được mềm lòng với nó.
- Im đi, tôi đang nói chuyện với Duyên anh bớt xen vào đi.
- Lời tôi nói cũng giống Duyên nói mà thôi, Duyên không để cậu ngủ lại đâu.
Mạnh quay sang Duyên mỉm cười thân thiện hỏi:
- Đúng không em?
Duyên ngao ngán lắc đầu không trả lời ai cả, cô đi đến tủ lạnh lấy hoa quả ra gọt. Mạnh thấy thế càng được nước trêu Nam:
- Thấy chưa, im lặng là không đồng ý đấy, cậu không được mặt dày nữa, về đi.
- Anh biến đi, phá đám vừa thôi.
- Ơ… cái thằng ranh này.
Nam không thèm để ý đến Mạnh mà lẽo đẽo đi theo sau Duyên lải nhải bên tai cô:
- Duyên, cho anh ở lại nhá…nhá…
- Anh về đi, mai rồi qua.
- Anh ở lại nói chuyện với em thôi, anh thề là không làm gì đâu, thật đấy. Nhà em còn hai phòng trống cơ mà, anh ngủ phòng bên cũng được.
Mạnh chen ngang:
- Ấy đừng tin “anh thề là không làm gì”, thằng nào mà không làm gì thì có mà ngẫn ngờ, em đừng tin Duyên ơi.
Nam cay cú chửi thầm: “bệnh thần kinh”, nhưng vẫn bị Mạnh nghe được, anh ấy trợn mắt ra oai với Nam:
- Ê, ranh con, chửi ai thế? Có tin tôi đập cho phát hết mất trí luôn không?
- Hộ cái.
- À… thách à, gớm nhể. Đừng tưởng ôm được người đẹp trong tay thì nghĩ đây là nhà của mình mà cậy nhé. Đại ca không sợ đâu, có giỏi thì nhào vô đây.
- Mẹ nó… cái thằng thần kinh này… Sao anh trẻ trâu thể hả?
Duyên thì thấy chẳng riêng gì Mạnh trẻ trâu mà Nam cũng chẳng người lớn tí nào. Như người ta thì im lặng đừng nói lại nữa, nhưng đây cứ phải hơn thua cho bằng được. Lần nào cũng như lần nào, cô hòa giải cho hai người này đến phát mệt, nhiều lúc không biết cô ít tuổi hơn họ hay cô nhiều hơn chục tuổi nữa.
Hai người vẫn không ai chịu thua ai, Mạnh còn lắm lời thách thức:
- Nào, vào đây, đánh nhau tí cho xương cốt khỏe khoắn nào, biết đâu sớm nhớ lại.
Duyên bực bội đi đến kéo tai Mạnh:
- Anh có thôi đi không, thích đánh nhau hả?
Bị Duyên kéo đâu, Mạnh kêu oai oái:
- Á… á… bỏ anh ra, đứt tai bây giờ.
- Đứt cho chừa, ai bảo em nói anh không chịu nghe.
- Em bênh nó chứ gì, lần nào em cũng bênh nó mà không bênh anh.
- Ai mượn anh gây sự trước, anh lớn tuổi hơn Nam anh không nhường anh ấy được à?
- Ờ… nhường… giờ nhường… em bỏ tay ra trước đi.
Dù Duyên không dùng nhiều lực nhưng nhìn tai Mạnh đỏ lên cô cũng thấy thương nên vội bỏ tai anh ấy ra. Mạnh hậm hực bảo:
- Tí nữa thì đứt tai, đau thế chứ nị.
- Anh đừng có nói quá, em kéo nhẹ mà.
- Nhẹ con khỉ, để anh thử kéo tai thằng Nam xem nó có kêu đau không nhé?
Đấy, thấy chưa, cứ tí một là khịa Trần Khánh Nam thì hỏi sao không gây gổ nhau cho được. Duyên chán không thèm nói, cô quay ra nói với Nam:
- Anh về đi, hơn chín giờ rồi đấy.
- Cho anh ở lại đi, giờ về nhà chán lắm, không ai nói chuyện.
- Về nhà có ba mẹ anh còn gì.
- Nhưng nói chuyện với em mới nhanh nhớ lại được chứ, em không muốn giúp anh sớm lấy lại kí ức à?
Nghe vậy, Duyên không nỡ đuổi Nam về, thấy cô trầm ngâm suy nghĩ Nam liền mè nhèo đòi ở lại, cuối cùng thì thành công như mong muốn. Nhưng Duyên ra điều kiện nếu anh muốn ngủ lại thì tối nay phải ở phòng bên không được làm phiền cô, Nam lập tức gật đầu đồng ý, còn khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến Duyên.
Mạnh thấy vậy thì cũng ngồi lì ở nhà Duyên không chịu về, anh ấy căn bản không muốn Nam tối nay dễ dàng được như ý nên dù đã 11h đêm, hai mắt díu chặt lại, miệng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài nhưng nhất quyết không chịu về, vẫn cố gắng tỏ ra mình tỉnh táo mà ngồi nói nhảm một mình. Nam cay Mạnh đến mức chỉ muốn đánh cho anh ấy một trận rồi tống cổ ra ngoài, nhưng vì đây là nhà của Duyên, anh không có quyền đuổi khách của cô đi, nên đành bất mãn ngồi lẩm bẩm chửi thầm trong bụng.
Đến gần 12h đêm, Mạnh không chịu được nữa đành đầu hàng đứng dậy về bên nhà, trước lúc rời đi còn không quên dặn Duyên:
- Em ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận vào, không cái con người cơ hội này nửa đêm mò sang có ý đồ xấu xa với em đấy.
- Anh buồn ngủ rồi thì về đi, nói lắm thế hả.
Mạnh làm mặt ỉu xìu như mất mát nói:
- Anh có lòng tốt nhắc em mà em lại phũ với anh như vậy sao? Buồn quá.
- …
- Thôi anh về vậy, không làm phiền hai con người vô tâm, vô tình này nữa.
Dứt lời, Mạnh liền cắp mông đi về nhà bên, người nào đó thấy anh ấy về thì mừng thầm trong lòng vì nghĩ sẽ được ngồi nói chuyện riêng với Duyên, nhưng không ngờ cô bảo anh về phòng ngủ sớm mai còn phải đi làm. Cô nói xong cũng chẳng đợi anh đồng ý hay không, liền về phòng mình khóa trái cửa lại.
Không biết vì lạ nhà hay do phòng bên cạnh có người con gái anh yêu mà Nam trằn trọc mãi không sao ngủ nổi. Anh cứ quay đông, quay tây, ngồi dậy rồi lại nằm vật ra mà cũng không thấy buồn ngủ, cuối cùng không chịu được nữa đành phải bước xuống giường mò sang phòng bên.
Đứng trước phòng Duyên, Nam định giơ tay ngõ cửa nhưng sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên cứ ngập ngừng bên ngoài thêm lúc nữa, sau đó thì lấy điện thoại nhắn hỏi Duyên:
- Em ngủ chưa thế?
Tin nhắn vừa gửi liền nhận lại hồi đáp:
- Em chưa, sao vậy? Lạ nhà không ngủ được à?
Biết Duyên vẫn chưa ngủ, Nam vui mừng không nhắn lại mà gõ cửa phòng cô luôn. Duyên ở bên trong cũng không ngủ được, liền ngồi dậy ra mở cửa cho anh, cô nhìn Nam hỏi:
- Có chuyện gì tìm em à?
- Anh không buồn ngủ, cho anh vào trong được không?
- Anh vào trong làm gì? Về phòng ngủ đi, mai còn dậy sớm về công ty nữa đấy.
- Nhưng có em ở đây anh không muốn ngủ, anh muốn nói chuyện với em.
- Biết vậy em không cho anh ở lại nữa.
Miệng thì nói không vậy nhưng lòng Duyên vốn đã không muốn đuổi Nam về, cô không muốn anh phải đứng ngoài nên mở rộng cửa ra sau đó quay người đi vào trong, Nam hiểu ý liền chạy vào ngay.
Duyên đi đến bàn trang điểm kéo ghế định cho Nam ngồi nhưng anh không đợi cô lên tiếng đã ôm trầm lấy cô, anh bảo:
- Cho anh ngủ lại đây nhé, có em bên cạnh anh sẽ dễ ngủ hơn.
- Anh lưu manh vừa thôi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu với em. Vừa rồi anh đã nói gì, anh đảm bảo sẽ không đòi ngủ chung phòng với em mà, bây giờ muốn nuốt lời hả?
- Anh có nói vậy à, sao anh chẳng nhớ gì thế nhỉ?
Nghe cái điệu bộ chối bay chối biến của Nam, Duyên đánh nhẹ vào tay anh, cô nói:
- Này nhé, anh đừng có lươn.
- Thôi mà em, cho anh ngủ cùng đi, dù sao chúng ta cũng đã… có gì mà ngại nữa. Giờ bảo anh ngủ một mình anh không thích chút nào, bức bối khó chịu lắm.
- Không, anh xấu xa vừa thôi.
- Anh xin ngủ cùng chứ có xin thức cùng em đâu, em đừng có nghĩ xấu cho anh chứ. Hay là…
Nam ranh mãnh xoay mặt Duyên đối diện với anh, lời nói đầy mờ ám:
- Hay là em muốn anh làm gì em hả? Nếu em muốn cứ nói với anh một tiếng, anh đảm bảo phục vụ em đến khi em hài lòng mới thôi.
- Anh… lưu manh, bị ổi…
- Sao càng nghe em mắng anh càng thấy vui tai thế nhỉ?
- Anh…
Duyên chưa nói hết đã bị Nam chiếm lấy đôi môi cô, nụ hôn mang theo sự yêu thương của hai trái tim yêu nhau mà lâu rồi cô không được cảm nhận. Nam nhấm nháp sự ngọt ngào của cánh môi cô, một lần lại một lần như muốn hút hết toàn bộ sự tươi ngọt cùng tình yêu đong đầy, dần dần trở lên điên cuồng chiếm hữu không cho cô có cơ hội từ chối.
Nam bỗng nhấc bổng Duyên lên, đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng đè lên người cô, bàn tay anh không yên phận bắt đầu luồn vào trong áo ngủ Duyên từ từ di chuyển lên trên, thành thục cởi bỏ khuya áo đằng sau.
Nụ hôn anh trượt xuống cần cổ mềm mại của Duyên, Nam thuận thế thổi nhẹ một hơi vào tai cô, khiến cô tê ngứa khó chịu. Duyên chống tay trước ngực anh, cô bảo:
- Anh tính làm người cơ hội như anh Mạnh nói à?
Đang vui vẻ tự nhiên cô nhắc đến Mạnh làm mặt mày Nam lập tức xị xuống, giọng như hờn dỗi bảo:
- Em nhắc đến anh ta làm gì? Anh ta như thằng hâm đấy, bực cả mình. Nếu không phải anh ta sang không đúng lúc làm anh không được hôn em, lại còn ngồi lì không chịu về cho chúng ta đi ngủ, làm mất bao nhiêu thời gian riêng tư của hai đứa mình.
- Anh Mạnh trêu anh thôi mà.
- Nhưng anh chẳng thích trêu như vậy chút nào.
- Có mà anh thấy anh Mạnh cản trở ý đồ xấu xa của anh nên anh mới không thích.
- Kệ anh, nói chung anh không thích là không thích.
- Anh nhỏ mọn.
- Nhỏ mọn kệ anh, anh đâu cần cao thượng khi ở với em.
Nhìn biểu cảm giận dỗi trên gương mặt đẹp trai của người nào đó Duyên không nhìn được mà đưa tay bẹo nhẹ hai má anh, cô nhoẹn miệng cười tươi đầy hạnh phúc. Nam cũng không muốn nói chuyện của người khác, anh cúi đầu tiếp tục hôn lên đôi môi cô, hai bàn tay của anh sau lưng Duyên càng siết chặt hơn khiến thân thể hai người áp sát vào nhau. Sự mạnh mẽ này của Nam như thể anh chỉ muốn nhập vào cô ngay tức khắc.
Nụ hôn mãnh liệt cùng vòng ôm mạnh mẽ của Nam gần như khiến cô nghẹn thở, trong đầu trống rỗng, mơ hồ phiêu theo đầu lưỡi của anh. Cô cảm thấy một cảm giác tê dại đến cực độ do sự **** *** của lưỡi anh đem lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân cô. Bàn tay Nam nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, phơi bày trước ánh mắt anh là vòng một căng tròn của cô, càng làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Anh ngẩng lên nhìn Duyên, giọng nói trầm thấp, từng chữ đều mang theo tình cảm sâu đậm:
- Em đẹp thật… chỉ được là của mình anh thôi nhé, anh không cho người khác có ý dòm ngó em đâu.
- Còn phải xem anh có biết trân trọng không đã, nếu không em bỏ anh đi theo người khác.
- Đừng mơ, còn lâu anh mới tha cho em, cả đời này bám theo em đến già.
- Đang ghét…
Ngón tay Nam khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi lại lần nữa hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chuyển đến vành tai, dịu dàng liếʍ nhẹ khiến người cô run rẩy.
Vì trên người cả hai không mặc gì, Duyên cảm nhận được vật ở giữa hai chân anh đang cọ sát vào cô như muốn tiến thẳng vào. Khi đã không thể tự chủ được cơn kí©ɧ ŧìиɧ, Nam đột ngột tiến sâu vào trong người cô, làm cô khẽ kêu lên:
- Ưm… Nam…
- Anh đây…
Ngày thường giọng cô vốn lạnh lùng không mang hơi ấm, thế nhưng giờ phút này giọng nói nhẹ nhàng như gió của cô như một chất xúc tác lên ham muốn mãnh liệt của anh vậy.
Cơ thể cô vẫn chưa thích ứng được với vật cứng rắn của Nam nên khi anh tiến vào khiến cô không thể chịu nổi. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức bám lấy khuỷu tay anh, cảm nhận được từng nhịp chuyển động của anh.
Dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Duyên khiến Nam hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng giữ chặt lấy thân thể mềm mại ra vào trong cơ thể cô, tăng thêm sức tiến vào hết lần này tới lần khác. Cô ghé sát bên tai anh mắng yêu:
- Anh… xấu xa…
- Xấu xa nhưng em vẫn yêu là được rồi. Hơn nữa…
Nam dừng lại động tác cùng lời nói của mình, anh nhích người ra xa Duyên, nhìn cô nháy mắt đầy quyến rũ sau đó bất thình lình tiến sâu vào trong cô, anh cười cười nói với giọng khàn khàn:
- Anh còn làm em thỏa mãn…
Duyên chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng tràn ngập thân thể cô, cô khẽ kêu lên những tiếng rêи ɾỉ đầy ám muội. Cô ôm chặt lấy vai anh, như thể muốn cùng anh hòa vào làm một.
Nam ra vào trong cơ thể cô càng lúc càng nhanh hơn, hai chân Duyên vô thức kẹp chặt lấy hông anh để anh có thể thuận lợi tiến vào nơi sâu nhất, cùng nhau chạm sự thăng hoa. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, da thịt cọ sát da thịt tạo nên những tiếng va chạm đặc trưng của tìиɧ ɖu͙©, trong căn phòng vang lên khe khẽ tiếng rêи ɾỉ của hai người.
Nam cúi xuống hôn lên đôi môi Duyên, nuốt hết những tiếng rêи ɾỉ vì sung sướиɠ của cô, sau đó tốc độ ở trong cô càng nhanh hơn, điên cuồng hòa tan vào nhau. Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt cho đến khi một dòng khí nóng phun trào vào bên trong người cô, lúc này cả hai đã đạt đến đỉnh điểm của du͙© vọиɠ, thỏa mãn dừng lại, ôm chặt lấy nhau không rời…