Mình Từng Yêu Thương

Chương 36: Làm hòa

Tôi như chết lặng bởi lời nói của Hiếu, tôi có thể cảm nhận được những lời này đều xuất phát từ đáy lòng anh. Nhưng chẳng phải anh đã sắp lấy vợ rồi sao? Tại sao còn yêu tôi, còn muốn bắt đầu lại với tôi?

Hay là anh có sở thích, thích dây dưa với người cũ…

Tôi cố phản kháng hết sức vùng vẫy đẩy anh ra nhưng thân thể yếu ớt của tôi hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi cái ôm siết chặt của anh, tôi căm phẫn nói:

- Buông tôi ra, đừng có động đến người tôi, buông ra.

- Anh không buông, em có làm gì anh cũng sẽ không buông…

Có thế nào Hiếu cũng không chịu nới lỏng vòng tay, tôi không làm được gì chỉ đành bất mãn đứng yên để anh ôm vào lòng, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo anh. Chúng tôi cứ đứng yên lặng như vậy không ai nói lời nói, vài phút trôi qua Hiếu mới nặng nề lên tiếng:

- Nói cho anh biết, anh phải làm gì em mới quay về bên anh?

- Chúng ta đã không thể.

- Tại sao?.. Vì em nghĩ anh qua lại với Lan, em nghĩ anh sẽ lấy Lan sao?

Chứ không lẽ còn vì chuyện gì khác nữa, hay vợ anh không phải cô Lan mà là cô gái sáng nay. Tôi bảo:

- Là chính thầy nói cuối năm nay cưới vợ.

- Nhưng anh đâu có nói anh lấy ai, sao em không nghĩ là anh sẽ lấy em.

Đúng vậy, anh chưa từng nói người anh lấy tên gì, người trong công ty đồn anh lấy vợ nhưng cũng không biết người ấy là ai. Nhưng mấy hôm trước cô Lan còn nói với tôi họ sắp lấy nhau mà.

- Em quên ngày trước anh đã nói, đợi em tốt nghiệp Đại học, anh cho em hai năm đi làm rồi phải lấy anh làm chồng mà, em quên rồi sao? Mặc dù hai năm qua em đi du học nhưng anh vẫn sẽ tính, nên giờ em phải làm vợ anh.

- Ai muốn lấy thầy chứ?

Anh buông tôi ra, bàn tay giữ chặt lấy bả vai tôi, bắt tôi phải đối diện với anh, anh đưa một tay lên lau đi nước mắt còn xót lại trên má tôi, anh nói:

- Anh đang rất nghiêm túc đấy. Chúng ta đừng giận dỗi nhau nữa, được không?

- Giữa chúng ta có rất nhiều chuyện… sao có thể ở bên nhau được đây.

- Có chuyện gì em nói ra cho anh nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết là được rồi.

Hiếu đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt kiên định chờ tôi nói. Cho dù hôm nay kết quả có ra sao, chúng tôi có thể ở bên nhau hay không thì tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện với anh, trách cho việc về sau cả hai đều luyến tiếc.

Tôi hỏi anh:

- Thầy với cô Lan là quan hệ như thế nào? Em muốn nghe lời nói thật.

- Cô ấy là hàng xóm bên cạnh nhà anh, bọn anh lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô ấy cũng là người mà mẹ anh sắp xếp cho anh lấy làm vợ. Lúc trước anh cứ nghĩ mình cũng có tình cảm với Lan nên mới nghe theo sự sắp đặt của mẹ, nhưng sau này trưởng thành hơn anh nhận ra anh chỉ coi Lan như em gái, không hề có tí gì là tình cảm nam nữ ở đây cả.

- Vậy tại sao ngày trước em hỏi thầy không giải thích cho em biết?

- Anh không muốn em nghĩ linh tinh, khi đó anh muốn đợi giải quyết xong chuyện với Lan thì sẽ nói với em.

- Thầy không nói mới khiến cho em phải nghĩ linh tinh nhiều hơn đấy.

- Anh xin lỗi vì đã không giải thích với em… nhưng mà anh yêu em là thật, anh rất muốn cùng em xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta.

Chúng tôi còn yêu nhau thì đã sao, người mà mẹ anh chọn cho anh là cô Lan, so về thân thế, hoàn cảnh, tôi thì có gì phù hợp với anh đây… không có gì cả ngoài tình yêu.

- Mẹ thầy đã chọn vợ cho thầy rồi thì thầy cũng nên nghe theo lời mẹ thôi.

- Không, mẹ không có quyền xen vào cuộc sống riêng của anh, càng không có quyền bắt anh phải lấy người anh không yêu.

- Nếu không thì thầy tính làm gì, làm trái ý mẹ thầy sao? Rồi quan hệ mẹ con lại thêm căng thẳng, còn cô Lan nữa thì sao?

- Anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em có muốn lấy anh hay không?

Tôi im lặng không trả lời, vì thật tâm tôi rất muốn lấy anh làm chồng, nhưng lại cũng sợ không được mẹ anh đồng ý, mà hôn nhân không có người lớn chúc phúc, không được mẹ anh đồng ý liệu chúng tôi có thể vui vẻ khi mỗi lần về thăm gia đình anh không?

Hiếu thấy tôi im lặng tránh né không chịu lên tiếng, anh nói:

- Em không trả lời, tức là cũng muốn lấy anh rồi.

- Ở đâu ra kiểu không trả lời là đồng ý vậy.

- Ở anh.

Tôi nhăn mặt bặm môi không muốn nói, nhưng chợt nhớ đến cô gái sáng nay cùng anh trong phòng làm việc, tôi hỏi:

- Vậy cô gái sáng nay là ai? Có quan hệ gì với thầy?

- Đó là Quỳnh, con bé là em gái anh, em không thấy hai anh em anh có nét giống nhau nào à?

Sáng nay nhìn cảnh hai người ôm nhau vui vẻ như vậy tôi làm gì có tâm trạng mà đứng quan sát xem họ có giống nhau hay không. Ai bảo anh lúc trước không chịu giới thiệu gia đình anh với tôi:

- Em còn tưởng đó là tình yêu mới của thầy?

- Đồ hâm này, toàn nghĩ vớ vẩn, thời gian vừa qua anh ở bên em suốt như vậy, em không nhận ra anh vẫn còn yêu em à?

- Ai mà biết được, vẫn còn những ngày thầy không có ở cùng em mà. Những ngày đó thầy tranh thủ đi gặp người khác thì sao?

- Vậy từ giờ trở đi anh ở bên em 24/24 để chứng minh anh chỉ có một mình em, không qua lại với ai khác nhé.

- Không cần, thầy muốn đi với ai em quản sao được.

- Nói vậy là em vẫn không tin lời anh nói, không tin tình cảm của anh?

Những biểu cảm, ánh mắt của anh đã thể hiện lời anh nói đều là thật lòng, thì tôi cũng không có lí do gì để mà không tin anh. Hơn nữa tôi vẫn còn rất yêu anh, vẫn muốn cả hai chúng tôi có cơ hội tiến xa hơn. Nếu anh đã không phải là lấy vợ, vậy thì tôi cũng nên gạt bỏ suy nghĩ về khoảng cách địa vị mà cùng anh bắt đầu lại.

Đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng môi tôi có cảm giác ươn ướt, định hình lại mới biết là Hiếu đang hôn lên môi tôi. Định đẩy Hiếu ra nhưng anh đã kịp bắt hai cánh tay tôi giữ lại, nụ hôn anh lúc này vừa nhẹ nhàng vừa mang yêu thương chứ không giống như lúc vừa rồi cưỡng hôn tôi nữa.

Tôi không kháng cự lại nụ hôn của Hiếu mà thả lỏng mình đón nhận anh, cả hai dây dưa hôn nhau rất lâu cho đến khi môi tôi tê dại anh mới buông ra.

- Anh biết là em vẫn còn rất yêu anh. Vậy nên lựa chọn tốt nhất của cả hai là quay lại với nhau.

- Ai nói với anh là em vẫn còn yêu anh, anh đừng tự tin quá.

- Là chính miệng em nói em còn yêu anh.

- Em nói bao giờ?

- Hôm chúng ta đi Hạ Long, tối hôm ấy em luôn miệng nói là còn rất yêu anh, không muốn chia tay.

Tôi không thể nhớ được trong lúc mất đi ý thức đã nói những gì, nhưng bây giờ nghĩ lại từ sau hôm ấy Hiếu đã thay đổi thái độ với tôi rất nhiều. Mặc dù nhiều lúc vẫn dùng giọng điệu ra lệnh bắt tôi nghe theo anh nhưng mỗi lần ở bên nhau anh đều rất nhẹ nhàng quan tâm đến cảm xúc của tôi dù là lúc đi chơi hay lúc quan hệ cũng vậy.

- Nói cho anh biết, tại sao hai năm trước lại chia tay với anh?

- Em… hôm ấy cô Lan đến tìm em, cô ấy nói rất nhiều chuyện.

- Cô ta đến tìm em, tại sao em không nói với anh? Cô ta nói gì với em.

- Cô ấy nói hai người rất yêu nhau, anh muốn quay lại với cô ấy, muốn em chủ động chia tay.

Hiếu nghe tôi nói vậy thì chau mày không vui, dường như anh đã phải rất bình tĩnh đợi tôi nói tiếp.

Tôi kể cho anh nghe những gì cô Lan nói với tôi ngày hôm đó, nói với anh tôi không phải là thay lòng đổi dạ mà chia tay anh. Sau khi tôi kể xong, Hiếu chửi thề:

- Mẹ kiếp, cô ta dám tìm em ăn không nói có như vậy. Tại sao em có thể tin lời cô ta, sao không về nói chuyện với anh?

- Lúc đó em làm gì còn tâm trạng mà tra hỏi anh nữa, cứ nghĩ đến cảnh anh cùng cô ấy thân mật, muốn bỏ em là em đã đau lòng lắm rồi. Thời gian ấy anh còn bận suốt không quan tâm đến em, nên em cứ nghĩ lời cô ấy nói là thật.

- Thật cái gì mà thật. Em thà tin người ngoài dựng chuyện nói dốc cũng không muốn về hỏi chuyện anh, không cho anh có cơ hội giải thích mà cứ vậy chia tay anh, làm anh như một thằng tồi phản bội tình cảm của chúng ta vậy đó hả. Em còn dám lấy lí do là yêu thằng khác, em giỏi lắm rồi, còn biết nói dối lừa anh.

Hiếu không vui nói lớn tiếng với tôi, bây giờ nghĩ lại thấy ngày xưa không làm rõ với anh đúng là lỗi của tôi, nhưng mà anh cũng không nên lớn tiếng như vậy. Tôi cúi thấp đầu nói lí nhí:

- Ngày đó là em suy nghĩ nông cạn nhưng mà anh có cần lớn tiếng nói em vậy không?

Hiếu thấy tôi xị mặt xuống, lúc này anh mới nhỏ giọng, ôm tôi vào lòng bảo:

- Anh xin lỗi, tại anh bức xúc quá, để em sợ rồi.

- Em không sợ nhưng thích anh lớn tiếng với em đâu.

- Ừ, về sau anh sẽ không nói lớn với em nữa.

Tôi dựa vào l*иg ngực anh gật gật đầu, hít mùi hương thơm hoa nhài thoang thoảng của riêng anh, vừa ấm áp lại vừa hạnh phúc. Tôi hỏi:

- Nhưng sao áo anh lại có vết son dính?

- Cô ta cố tình va vào người anh, còn in hằn cả vết son đậm lên áo, anh sợ em nhìn thấy lại nghĩ vớ vẩn ảnh hưởng đến đợt bảo vệ đồ án nên mới tự mình giặt, không ngờ cô ta còn nói dối lừa em.

- Vậy kí hiệu “A - F” là gì?

- Alone - Forever

- Ơ, chẳng ai viết ngược như anh, người ta viết Forever Alone mà. Anh nói dối em hả?

- Không, anh thích để ngược như vậy, để FA thì mọi người lại dễ hiểu quá. Và theo anh biết Lan không đi học ở Pháp mà là Hàn Quốc.

- Dạ?

Tôi thật không ngờ cô Lan lại có thể bịa ra một cậu chuyện tình để lừa tôi như vậy, có trách cũng chỉ trách do tôi dễ tin người, dễ bị người ta lừa gạt.

- Sau này ai nói gì cũng đừng có mà tin ngay như vậy, biết chưa?

- Em biết rồi, sau này sẽ không dễ tin người nữa đâu.

- Ừ, sau này có anh ở bên cạnh em, sẽ không ai dám lừa vợ anh nữa.

Nghe lời Hiếu nói, tôi vui vẻ ở trong l*иg ngực anh kẽ cười, chúng tôi cứ như vậy mà ôm nhau rất lâu, không nói gì hết, chỉ im lặng ôm nhau như vậy thôi. Mãi sau tôi nhớ đến vết thương ở bả vai anh, liền ngồi thẳng dậy, đi đến tủ y tế, lấy theo hộp thuốc mang đến chỗ Hiếu. Đưa tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, nhìn đến dấu răng ở bả vai anh vừa bị tôi cắn đến rướm cả máu, tôi cầm bông tăm chấm ít cồn giúp anh chấm lên vết cắn, tôi hỏi:

- Có đau không?

- Có.

Ánh mắt anh thâm tình nhìn tôi, nắm lấy một bàn tay tôi áp lên ngực của anh, anh nói:

- Nhưng là đau chỗ này, không phải chỗ em cắn.

Tôi bật cười, lúc này anh vẫn còn đùa được, lúc bị cắn đến như vậy mà vẫn không chịu nới lỏng vòng tay ôm tôi.

Tôi muốn rụt tay về nhưng Hiếu vẫn giữ chặt, anh bảo:

- Em buồn anh cũng buồn theo đấy, thế nên lần sau không cho phép em khóc nữa.

- Là anh bắt nạt em mà, nếu không em đã chẳng buồn khóc.

- Vậy sau này anh sẽ không để em phải buồn.

Tôi mỉm cười hạnh phúc gật đầu với anh, bôi một ít thuốc, tôi dán miếng zilgo lên vết thương, cài lại cúc áo cho anh.

Anh bảo:

- Tối nay ở lại với anh nhé.

- Không, em phải về, không mai Hùng nó lại hỏi.

- Sợ gì, mấy lần em vẫn ngủ lại nhà anh mà.

- Đấy là tại anh dùng video dọa em nên em mới ở lại, lần nào về nó cũng hỏi em, em phải nói dối hết đấy

- Sao không nói là ở với anh?

- Nhà em đều biết chúng ta chia tay.

- Nhưng giờ quay lại rồi, nên em ở lại đi.

- Không, mà anh đưa điện thoại đây cho em xóa video.

Hiếu lấy điện thoại đưa cho tôi, anh bảo:

- Anh xóa rồi, làm gì còn video đâu.

Anh xóa từ bao giờ chứ, mấy lần vẫn còn dọa tôi mà, tôi hỏi lại:

- Anh xóa bao giờ, đưa em kiểm tra.

- Xóa ngay sau hôm về Hà Nội.

Tôi kiểm tra thấy trong điện thoại đúng là không còn video nữa mới trả điện thoại lại cho anh, tôi bảo:

- Xóa rồi mà vẫn dọa em là sao, anh xấu tính như vậy từ bao giờ thế?

- Anh chỉ muốn đùa em một tí để em nghe lời thôi. Nhưng mà video đó rất đẹp nha.

Hiếu cúi thấp đầu thì thầm bên tai tôi:

- Anh rất thích em chủ động như hôm ấy, bị em bóc lột sức lao động nhưng anh vẫn không muốn dừng.

Nghe những lời nói mờ ám của anh, mặt tôi lập tức đỏ ứng lên, vừa ngại vừa xấu hổ, đẩy, đẩy anh ra xa:

- Anh biếи ŧɦái vậy, em không nói chuyện với anh nữa, em về đây.

Vừa đứng dậy còn chưa kịp đi được bước nào đã bị Hiếu kéo ngã ngược vào lòng anh. Cảm nhận được vật gì đó cộm cộm ở giữa hai chân anh, hơi thở mất bình tĩnh của anh phả vào cần cổ tôi, tôi chống tay trước ngực anh, nói:

- Để cho em về đi không muộn.

- Nhưng anh muốn…

- Không, hôm nay em mệt lắm, hôm khác em bù. Được không?

Tôi bày ra vẻ mặt như khẩn cầu, anh thấy vậy liền suy nghĩ một lát, bảo tôi:

- Vậy anh đưa em về.

- Vâng.