Mình Từng Yêu Thương

Chương 35: Cãi nhau

Ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, tôi mang theo một tâm trạng không vui cũng không buồn quay về phòng kinh doanh.

Đúng lúc bắt gặp Hiếu đang nói chuyện với thư kí của anh Thiên, tôi cố tình không chào để không gây sự chú ý với anh nhưng vừa bước được mấy bước anh đã lên tiếng:

- Đứng lại.

Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, bước chân càng lúc càng nhanh hơn nhưng Hiếu không chịu để tôi đi, anh đi đến giữ cánh tay tôi lại, sắc mặt không vui hỏi:

- Tôi nói em không nghe thấy gì à?

- À, em chào Phó tổng, em không nghe thấy thật.

Bị tôi chọc tức, Hiếu chau mày nói:

- Giỏi lắm, không nghe thấy gì. Đi theo tôi.

Dứt lời, Hiếu khéo tôi đi về hướng phòng làm việc của anh, không quan tâm một số người đang ở đây nhìn vào hai chúng tôi. Tôi vừa xấu hổ vừa không muốn đi theo anh, cố gắng thoát khỏi cánh tay anh, tôi nói:

- Xin phép Phó tổng, em còn có việc phải làm, chào anh.

Nói rồi tôi chạy một mạch không dám quay đầu lại, Hiếu cũng muốn đuổi theo tôi nhưng tôi nghe được tiếng anh Thiên gọi Hiếu: “Hiếu! Vào phòng anh có việc.”

Không còn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, tôi ngoái đầu lại xem, thấy Hiếu đã đi theo anh Thiên, anh cũng quay đầu nhìn tôi đầy bất mãn.

Buổi tối, khi vừa ăn xong thì điện thoại tôi có người gọi đến, tôi cầm điện thoại lên xem thấy trên màn hình là một dãy số lạ, không nghĩ ngợi gì, tôi ấn máy trả lời.

Đầu dây bên kia vừa thấy tôi bắt máy đã nói:

- Đến nhà tôi.

Nghe giọng ra lệnh đó của Hiếu, tôi bực mình bảo:

- Tại sao em phải đến, thầy nghĩ thầy là ai mà ra lệnh cho người khác.

Nói xong tôi chẳng đợi Hiếu trả lời, liền tắt máy luôn. Em tôi ngồi xem phim ở phòng khách nghe tôi nói chuyện nó quay ra hỏi:

- Ai gọi cho chị vậy, anh Hiếu à?

- Không, một tên tâm thần.

- Em nghe chị gọi là thầy mà, chị với anh Hiếu vẫn liên lạc ạ.

- Không, em đi vào học bài đi, đưa tivi cho chị xem.

Tôi vừa nói dứt câu, điện thoại lại có tin nhắn đến, mở ra xem là nội dung tin nhắn của Hiếu:

- Tôi cho em hai mươi phút đến nhà tôi, nếu không em tự biết hậu quả.

Tôi không trả lời, Hiếu lại nhắn:

- Em muốn video được nhiều người biết đến, đúng không?

Xem đến đây là tôi đã phát bực lên rồi, anh không làm gì được thì lại lấy video ra dọa tôi sao, tôi ấn máy gọi lại, anh vừa nghe tôi đã chửi um lên:

- Thầy đừng tưởng có mỗi video mà dọa nạt bắt em phải làm theo ý thầy, thầy có giỏi thì cho mọi người biết đi, không riêng gì em xấu mặt mà thầy cũng xấu mặt đấy.

Nói vậy thôi chứ tôi cũng sợ mọi người xem được lắm, dù sao cũng là video nhạy cảm, bị lộ ra thì người chịu thiệt lớn nhất nhất định là tôi. Tôi càng sợ hơn bố mẹ tôi mà biết được chắc sẽ thấy vọng về tôi lắm. Nhưng ngoài cách mạnh miệng đáp trả lại anh ra thì tôi không biết phải nói sao cho lại với Hiếu nữa.

Tôi cứ nghĩ sau khi nghe xong tôi nói những lời này Hiếu sẽ nổi giận với tôi, nhưng anh lại nhỏ giọng bảo:

- Nếu em muốn lấy lại video thì đến gặp tôi… tôi chờ em.

Không đợi tôi có đồng ý đến hay không anh đã tắt máy, tôi suy nghĩ một hồi thấy cũng lên đến gặp anh, một là để lấy lại video, hai là muốn nói rõ quan điểm, chấm dứt mọi chuyện với anh.

Tôi vào phòng thay một bộ quần áo, đi đến chung cư gặp Hiếu.

Căn chung cư anh ở bây giờ không phải là căn chung cư bình dân ngày trước chúng tôi sống cùng nhau mà là căn chung cư cao cấp thuộc tài sản của công ty HT. Đứng trước cửa nhà anh, tôi ấn chuông báo.

Chưa đầy mười giây Hiếu đã mở cửa cho tôi, vừa nhìn thấy tôi anh đã kéo tay tôi đi vào trong, đóng cửa lại, ôm chặt lấy tôi mà hôn.

Bị anh hôn bất ngờ như vậy theo phản xạ tôi cố đẩy anh ra nhưng Hiếu lại không có ý định buông tha cho tôi, tôi đấm mạnh vào lưng anh, ú ớ vùng vẫy mãi mới có thể thoát ra được.

Tôi đẩy anh ra xa, đứng lùi lại phía sau, đưa tay lau đi vết hôn trên môi, nhìn anh căm phẫn nói:

- Thầy làm cái gì vậy hả? Thầy còn muốn gì đây?

- Tôi nhớ em.

Nhớ sao? Anh nhớ cái gì ở tôi? Muốn lên giường với tôi sao? Mới sáng nay còn ôm hôn người khác, bây giờ lại muốn lên giường với tôi.

Tôi nhếch miệng cười mỉa mai:

- Nhớ? Nhưng em không nhớ thầy. Hôm nay đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, thầy trả video lại cho em.

- Em muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao?

- Đúng vậy, còn dây dưa với thầy một ngày nào chỉ làm em thêm chán ghét thầy hơn mà thôi.

Giọng điệu anh lạnh lùng không mang hơi ấm, tức giận bảo:

- Chán ghét? Được, em chán ghét đúng không? Vậy tôi xem em chán ghét tôi đến mức nào?

Anh vừa nói vừa tiến lại gần tôi hơn, nhìn ánh mắt sắc lạnh của anh làm tôi có chút sợ, bước lùi lại phía sau, đang tính xoay người rời đi thì Hiếu nắm chặt lấy cổ tay tôi. Anh không quan tâm lực nắm tay chặt như thế nào, có làm tôi đau hay không, cứ như vậy mà lôi tôi về phía phòng ngủ, tôi sợ hãi:

- Thầy muốn làm gì, buông ra… buông tay ra.

- Đừng có mơ, muốn tránh tôi sao? Em muốn nghỉ việc chứ gì? Tôi không đồng ý em dám nghỉ?

- Đồ điên… buông ra…

Bị Hiếu kéo vào phòng ngủ, ném tôi lên trên giường, tôi chưa kịp ngồi dậy đã bị anh đè lên, anh cúi đầu cưỡng hôi tôi, mặc cho tôi phản kháng như thế nào, cứ vậy mà thô bạo gặm nhấm môi tôi.

Hiếu kéo mạnh một bên vai áo tôi xuống, môi anh chuyển qua hôn cổ tôi, vừa hôn vừa cắn để lại những dấu hôn tim đỏ, tôi vừa đau vừa ức đến phát khóc, gào lên nói:

- Đồ tồi, thầy có phải là người nữa không, thầy có quyền gì mà làm nhục tôi như vậy? Buông ra… huhu… buông tôi ra.

Anh vẫn không chịu dựng lại, tôi chán ghét thả lỏng người, căm phẫn nói:

- Tôi hối hận vì đã từng yêu thầy. Đồ lừa gạt…

Hiếu lập tức dừng lại, ngẩng lên nhìn tôi, lúc này trong tròng mắt anh đã nổi những tia máu, anh hơi buông tôi ra.

Nhân lúc anh hơi buông, tôi đẩy anh sang một bên, đứng thẳng dậy, vội chỉnh lại quần áo của mình, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ thất vọng cùng đau lòng, tôi quát lớn:

- Tôi ghét thầy, ghét thầy, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao có thể xúc phạm tôi? Làm tôi tổn thương thầy mới vừa lòng sao?

Hiếu thấy tôi kích động như vậy, anh không dám làm gì chỉ đứng yên một chỗ nhìn tôi không nói lời nào. Tôi càng bực bội hơn mà phát tiết:

- Thầy muốn giữ video lại thì giữ một mình đi, tôi không thèm nữa. Ngoài việc uy hϊếp tôi ra thì thầy còn làm được cái gì hơn không?

- …

- Thầy về mà yêu thương vợ thầy đi, đừng có tối ngày trai gái bên ngoài nữa, đừng hại đời con gái nhà người ta nữa.

Dứt lời, tôi đi đến đẩy Hiếu đang đứng chắn ở cửa phòng, chạy một mạnh ra cửa chính, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Đứng trước thang máy tôi vẫn ấm ức không sao tả nổi, nước mắt không kiêng nể gì mà chảy dài hai má.

Tháng máy đang ở tầng hai, tôi ấn nút đứng đợi thang máy đi lên. Cũng may giờ này không có ai, nếu không tôi không biết phải giấu mặt đi đâu. Quần áo thì sộc sệch, đầu tóc thì rối bời, mắt thì đỏ hoe, khóc lóc ầm ĩ.

Thang máy dừng ở tầng mười sáu, tôi bước vào trong, ấn nút xuống tầng một. Khi cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại tôi đã ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm mặt mà khóc thật ngon lành. Cũng đúng lúc đó, chỉ hai giây nữa thang máy đã đóng kín lại thì một bàn tay chặn ngang cánh cửa.

Hiếu tóm lấy cổ tay tôi kéo dậy, anh không nói không rằng lôi tôi ra khỏi thang máy. Tôi bất ngờ không nghĩ Hiếu sẽ đuổi theo mình, nhưng cũng vì tức giận, tôi cố vung tay ra khỏi anh. Nhưng lực siết tay tôi rất chặt, không có ý nới lỏng, tôi cáu kỉnh quát:

- Buông tôi ra, thầy buông ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.

- Em hét cái gì, tôi muốn nói chuyện với em, em ngoan ngoãn quay lại phòng cho tôi.

- Tôi không muốn nói chuyện với thầy, buông ra.

Hiếu không quan tâm lời tôi nói, mặc cho tôi giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay anh, anh vẫn chẳng có ý buông ra, cứ vậy mà kéo tôi về căn chung cư của anh. Đẩy tôi vào bên trong, Hiếu ấn mật mã khóa cửa lại.

- Mở cửa cho tôi về.

Tôi đi đến mở cửa nhưng vì không biết mật khẩu tôi có cố thể nào cũng không thể ra ngoài, chỉ biết lớn tiếng nói với anh, hai hàng nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt.

Hiếu từng bước từng bước đi lại phía tôi, sắc mặt anh đã ôn nhu hơn trước, anh kéo tôi lại ôm chặt trong lòng, mặc cho tôi có đánh đấm sau lưng anh như thế nào, anh cũng không bỏ ra.

Tôi đẩy không được liền cắn lên vai Hiếu, tôi biết mình dùng lực cắn rất mạnh, cũng cảm nhận được Hiếu bị đau mà hơi nhích vai ra, nhưng anh vẫn không buông tôi, vẫn ôm tôi ghì chặt trong lòng.

Tôi cũng lì lợm không chịu dừng, cắn anh đến khi cảm nhận được vị máu qua lớp vải áo sơ mi, khi nghe anh nói hai từ rất nhỏ bên tai tôi:

- Anh đau.

Lúc này tôi mới chịu dừng lại. Tôi vẫn là không lỡ làm người đàn ông này đau, vẫn là không lỡ làm anh bị tổn thương.

Hiếu thấy tôi dừng lại, anh chậm rãi nói:

- Em có biết không… hai năm nay anh rất nhớ em, tình yêu dành cho em vẫn như vậy, chưa từng vơi bớt… Em có muốn cùng anh bắt đầu lại từ đầu không?