Nỗi Nhớ

Chương 4.3

Mạc Thiếu Dương sững sờ, không biết nên có phản ứng gì cho phải. Cậu từ trước đến nay chưa hề và không thể tưởng tượng được ra nổi cái cảnh Mạc Quân đứng ở trước quầy bán đủ thứ hàng hóa đắt đỏ ở sân ga, chọn tới chọn lui mấy gói đồ ăn vặt đầy hóa chất này rồi nhét chúng vào chiếc túi xách da hàng hiệu, sau đó lại lôi chúng từ trong đó ra rồi đưa cho cậu, bởi vì nhìn thế nào thì hành động này không hề phù hợp với tính cách của Mạc Quân, đống đồ ăn vặt tặng kèm đồ chơi này lại càng không phù hợp với chiếc túi xách da kia, cực kỳ cực kỳ lạc quẻ.

Đứa trẻ luôn bị cậu nhốt kín đằng sau những bức tường xi măng cốt thép cao chọc trời bất chợt khóc rống lên, tiếng thét kinh thiên động địa tưởng chừng như xé rách buồng phổi và cuống họng đâm vào lòng cậu, biến thành ngọn lửa thiêu đốt sự bình tĩnh giả dối mà cậu luôn cố gắng duy trì suốt từ lúc đặt chân vào Quân Vũ.

Gã nghĩ cậu là ai chứ? Mười mấy năm qua chưa một lần mua cho cậu những thứ này, bây giờ mới mua là có ý gì đây?

Là bất chợt nhận ra mình sắp già rồi, muốn tìm một người kế nghiệp sao?

Vậy ra trong mắt gã cậu chẳng bằng con chó con mèo ngoài đường, muốn đuổi đi thì đuổi, muốn dụ dỗ quay về là có thể quay về được ư?

Ác ma trong đầu cậu không ngừng ngân nga, “Vứt chúng đi, Mạc Thiếu Dương. Vứt xuống sàn, vứt mạnh vào, không cần để ý đến mặt mũi của ông ta làm gì...”

Mạc Thiếu Dương từ từ ngồi dậy, thò tay rút một cái túi nilon chuẩn bị sẵn cho những hành khách dễ say và sẽ “huệ” trên tàu, nhét hết đống đồ lỉnh kỉnh mà Mạc Quân vừa mới vứt cho mình vào đó rồi tống xuống chân giường. Cậu thẳng thừng quay lưng lại với Mạc Quân, đeo tai nghe vào và bật nhạc thật to, quyết tâm không để ý đến ánh mắt dò xét của người bên dưới.

Lãnh đạo gì gì đó làm ơn né hết sang một bên giùm đi!

Chỉ mười phút sau, Mạc Thiếu Dương thật sự ngủ say bất chấp người hướng dẫn của cậu đã lay cậu tới hơn ba lần, lần nào cũng không thành công gọi tỉnh được cái người bắt đầu kiên cường bất khuất chống đối mình như mấy ngày trước ở phòng làm việc.

Mạc Quân vô cùng hụt hẫng, nhưng lại chẳng còn cách nào.

Đứa bé này xem ra còn hận gã hơn những gì mà gã tưởng tượng, thà là nhịn đói cũng không muốn ăn một bữa cơm cùng gã, thà bất chấp khiến gã trở mặt còn hơn là nhận thứ mà gã mua cho.

Gã nhìn cái ót xù lông của Mạc Thiếu Dương, chán nản thở dài thườn thượt.

------------

Tàu đến thành phố C vào lúc sáng sớm tinh sương.

Mạc Thiếu Dương mặt mũi xám xịt, loạng choạng bò từ trên giường tầng xuống, không nói không rằng thu xếp hành lí, thuận tiện bỏ quên luôn đống đồ ăn vặt mà Mạc Quân mua cho cậu hôm qua.

Hai người đều ăn ý không nhắc đến đoạn nhạc đệm nhỏ xảy ra trên tàu, Mạc Quân cũng không bắt buộc Mạc Thiếu Dương phải nhận những thứ kia.

Mạc Thiếu Dương ra khỏi ga trước, vẫy bừa một chiếc taxi đang đậu ở gần đó. Cậu máy móc phụ giúp tài xế chất hành lý vào cốp sau xe, liếc nhìn Mạc Quân đang ngồi trên ghế sau trước khi chui tọt vào ghế phó lái, đều đều đọc ra một dòng địa chỉ mà cậu chẳng hề có một chút ấn tượng nào trong đời người ngoài những con chữ tra được từ trên hệ thống đặt phòng, tiếp tục ngoẹo đầu sang một bên, thây kệ ông lãnh đạo mà mặt đã bắt đầu u ám hơn bầu trời mùa bão ở hàng ghế sau.

Cậu đã quá mệt mỏi khi phải cố gắng duy trì bầu không khí hoà hợp giả tạo ở văn phòng rồi. Chuyện đi công tác cùng với Mạc Quân từ trước đến nay đều không nằm trong phạm vi tính toán và lên kế hoạch của cậu, bất kể đây là mong muốn đơn phương hay song phương đi chăng nữa. Trong suy nghĩ của Mạc Thiếu Dương cậu sẽ luôn là sự lựa chọn cuối cùng mà Mạc Quân có thể nghĩ tới, khi mà Quân Vũ có đầy rẫy những nhân tài có thể mài dũa và bồi dưỡng, người đàn ông ngồi ở phía sau kia sẽ không bao giờ cân nhắc đến chuyện lựa chọn một người có thân phận xấu hổ như cậu.

Đó cũng là điểm khiến Mạc Thiếu Dương cảm thấy khó hiểu. Ở công ty còn rất nhiều thực tập sinh khác, tại sao Mạc Quân lại cứ khăng khăng chọn cậu chứ?

Hay là bởi vì vụ án lần này có liên quan đến cao tầng của Quân Vũ nên ông ta mới chọn một “người quen” như cậu?

Mạc Thiếu Dương bực bội cau mày, cộc cằn trở người trên chiếc ghế lót đệm nhưng lại không hề thoải mái chút nào của mình. Dạ dày trống rỗng bắt đầu quặn đau, mùi điều hoà trên xe càng khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Trán mướt mồ hôi, Mạc Thiếu Dương không tình nguyện mở mắt ra, nhận thấy xe vừa lúc dừng lại trước cổng khách sạn.

Ngay khi cậu định lục tìm ví tiền của mình trong balô thì Mạc Quân ở sau đã chồm người đến trước, rút chiếc ví da đắt tiền vốn cùng một bộ với chiếc túi xách của gã ra đưa cho cậu. Mạc Thiếu Dương chần chừ một lúc rồi cũng nhận lấy. Cậu thật sự không có nhiều tiền trên người, cho dù có muốn sĩ diện cũng không được.

Cậu không phải là Mạc Thiếu Quang – người có thể vô tư sống mà không cần nghĩ đến chuyện tiền bạc; cậu càng không phải là các thực tập sinh ở Quân Vũ được người nhà chu cấp dư dả hàng tháng để tiêu xài hoang phí.

Mạc Quân đã xuống xe trước, tự xách hành lí của mình đi thẳng vào khách sạn. Một người chưa từng đi đâu xa ngoài từ quê lên thành phố A và vẫn luôn ru rú ở thành phố A như cậu cho dù có làm hẳn nghiên cứu cũng chưa chắc có thể chọn được khách sạn hợp ý Mạc Quân, vì vậy cậu không có ý kiến gì khi gã chọn nơi này làm chỗ dừng chân.

Dù sao thì bây giờ cậu cũng chẳng còn sức lực đâu mà cãi cọ hay ý kiến nữa.

Ánh mắt và khuôn mặt lờ đờ của lễ tân trực ca đêm ở quầy bừng sáng khi Mạc Quân bước đến. Gã đọc số điện thoại đã đặt trước phòng cho lễ tân, sau khi đối chiếu xong thông tin thì mới quay sang, gọi tỉnh Mạc Thiếu Dương đang thả hồn theo mây ở phía sau mình. Cậu ngơ ngác một lúc lâu, lỗ tai lùng bùng và nhịp tim đập thình thịch trong ngực vì tụt đường huyết khiến cậu nghe không rõ lắm những lời mà Mạc Quân nói.

Mãi cho đến khi gã đến gần và tầm mắt cậu bị cái bóng cao lớn của gã che khuất, Mạc Thiếu Dương mới đọc hiểu được khẩu hình miệng của gã…

“Thiếu Dương? Con trai? Đưa ví cho ba nào…”