Nỗi Nhớ

Chương 2.1

Mạc Quân từng kết hôn hai lần.

Cuộc hôn nhân đầu tiên diễn ra lúc gã còn trẻ, đối phương là một kiểm sát viên. Đôi bên đều đánh giá cao lẫn nhau, nhưng chung quy tuổi trẻ nóng nảy suy nghĩ chưa thấu đáo, sau khi có con rồi mới phát giác mình và người kia không hợp nhau như đã nghĩ. Gã và vợ trước ly hôn trong hòa bình, đứa con lớn Mạc Thiếu Quang giao cho gã chăm sóc. Mạc Quân sau này mới biết người ta ra nước ngoài tu nghiệp thuận tiện “nhặt” được một ông chồng trẻ tuổi, cuộc sống cũng coi như là hạnh phúc yên bình.

Mạc Thiếu Quang từ nhỏ đã là đứa trẻ gánh vác mọi kỳ vọng của nhà họ Mạc. Mạc Quân dạy dỗ đứa con này rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao nhưng cũng rất chiều chuộng nó. Mạc Thiếu Quang có thể coi như là thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, thành tích ưu tú, tính tình hoạt bát sáng sủa, vị trí của Mạc Quân ở công ty luật chắc chắn thuộc về cậu, cậu gần như không cần phải lo lắng gì, chỉ là học xong hết trung học cơ sở thì xảy ra chuyện.

Vụ tai nạn xe thảm khốc năm đó từng khiến Mạc Quân sụp đổ một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó gã đã từng làm ra rất nhiều chuyện vượt ra khỏi thói quen lý tính và lý trí thường ngày.

Đó cũng là lý do mà Mạc Thiếu Dương ra đời.

Mạc Quân khi đó vẫn chưa vượt qua được khỏi cú sốc mất đi Mạc Thiếu Quang. Gã từ chối tiếp nhận sự thật mình lại có thêm một đứa con, sau khi đồng ý chu cấp tiền cho Mạc Thiếu Dương đến năm mười tám tuổi thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên đó, ngoại trừ những lúc gửi tiền ra thì chẳng hề đá động gì đến việc đón con trai về nhà. Mẹ Mạc Thiếu Dương để cậu lại nhà ông bà ngoại ở dưới quê, lần nữa lên thành phố kiếm sống, mấy năm sau thì có gia đình mới nhưng cuộc sống cũng không khá giả là mấy.

Mạc Thiếu Dương được ông bà ngoại nuôi dưỡng, thành tích học dù giỏi nhưng nếu so với mặt bằng chung của đám trẻ cùng tuổi trên thành phố thì không bằng. Ông bà ngoại càng lúc càng lớn tuổi, nuôi không nổi cậu nữa, bên phía Mạc Quân không thèm gửi tiền, mẹ thì không liên lạc được, hai cụ đành phải nhờ đến pháp luật can thiệp, hỏi ra mới biết hóa ra toàn bộ số tiền mà Mạc Quân chu cấp đều bị mẹ cậu dùng để nuôi gia đình sau này của mình.

Ông bà ngoại của Mạc Thiếu Dương thật ra cũng không phải muốn đòi tiền. Mạc Thiếu Dương ở quê đi học luôn luôn bị bắt nạt, cuộc sống của một đứa trẻ không có bố mẹ không dễ chịu gì. Ông ngoại chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu về tình cảm của cháu, lúc gặp Mạc Quân cũng đã nói rõ: chỉ cần mỗi tháng hai lần gọi điện về cho cậu là được, số tiền trước đó bị mẹ chiếm đoạt ông không đòi nữa.

Mạc Quân không muốn tiền của mình đưa nhầm vào tay người khác nên đành phải đón Mạc Thiếu Dương từ dưới quê lên, nhưng cùng là con, Mạc Thiếu Quang có tất cả, Mạc Thiếu Dương lại không có gì.

Trong ấn tượng của Mạc Thiếu Dương hoàn toàn không có người cha này.

Có đôi lúc bạo lực lạnh mới là loại bạo hành gia đình đáng sợ nhất.

Mạc Quân chỉ cung cấp đủ một khoản tiền cho Mạc Thiếu Dương dùng hằng ngày, bao gồm tiền cơm, tiền đi xe bus và tiền mua văn phòng phẩm. Từ một đứa trẻ trở thành một thiếu niên, Mạc Thiếu Dương chưa từng biết đến mùi vị của quà vặt và niềm vui khi có đồ chơi mới. Cậu không dám đòi hỏi Mạc Quân mua cho mình những thứ ấy, nhất là khi cậu suýt bị Mạc Quân dìm chết trong hồ bơi sau khi vô tình chạm vào di vật của Mạc Thiếu Quang.

Cậu từng hy vọng Mạc Quân có thể chia sẻ một chút tình cảm dành cho Mạc Thiếu Quang cho mình. Cậu cũng đã từng hy vọng có thể chia sẻ một chút chuyện lặt vặt ở trường với Mạc Quân, đồng thời cũng muốn đặt chân vào thế giới người lớn của gã. Cậu đã từng tìm cớ thay Mạc Quân, tự an ủi mình rằng ba chỉ là quá thương nhớ anh trai nên mới phản ứng dữ dội như vậy, vài năm nữa khi nỗi đau đã nguôi ngoai, hai người có thể trở nên gần gũi hơn. Hầu như là ngày nào cậu cũng đứng ở ngã tư cách Quân Vũ không xa lắm chờ xe của Mạc Quân, nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa chứ không dám vẫy tay gọi gã.

Chờ đợi luôn là thứ khiến người ta mất đi kiên nhẫn, cũng là thứ khiến người ta nhận ra được những gì mà trước nay bản thân chưa từng nhìn thấy.

Mạc Thiếu Dương nhận ra, bất kể là Mạc Thiếu Quang đã chết bao nhiêu năm, người bên cạnh Mạc Quân cũng chỉ nhớ đến cậu ta.

Vậy cậu thì sao?

Cậu không phải là con trai của Mạc Quân ư?

Cậu chạy đến trước mặt gã, nghẹn ngào hỏi ra những lời này.

Sau đó, cậu bị Mạc Quân đánh cho một trận chết khϊếp rồi tống đi khuất mắt.

Đã nhiều năm qua rồi, Mạc Thiếu Dương cũng đã qua cái tuổi xốc nổi thiếu chín chắn. Cậu dần lộ rõ những ưu điểm di truyền từ trên người Mạc Quân, những điểm tính cách khiến cậu vừa hận vừa bất lực.

Cậu không thể thay đổi sự thật rằng giữa cả hai có quan hệ huyết thống ràng buộc được, nếu có thể, cậu muốn trở thành con của một người khác.