Nỗi Nhớ

Chương 1.2

Trong buổi gặp mặt cách đây mấy ngày, Quân Vũ và Mazaryn đã đạt được đồng thuận là để các thực tập sinh của Quân Vũ tham gia giải quyết vụ án này. Các luật sư hướng dẫn sẽ không nhúng tay mà sẽ giao toàn quyền quyết định cho hai nhóm trưởng, nếu các thực tập sinh không thể đưa ra được phương án giải quyết vừa ý cao tầng bên kia, Quân Vũ sẽ đích thân ra tay, dĩ nhiên là toàn bộ chi phí giải quyết sẽ do phía Quân Vũ chi trả.

Mạc Thiếu Dương không hề có tự tin nhóm mình có thể đưa ra được kế hoạch gì ra hồn. Một du học sinh mới từ nước ngoài về không thông thạo luật quốc nội có thể dắt hai sinh viên ưu tú chệch hướng, trưởng nhóm thì giống như hồn ma, bản nháp PPT mà cậu nhận được sơ hở đủ đường, cho dù bên cậu có lợi thế về ngữ âm cũng chẳng có ích lợi gì.

Dù sao cậu cũng không có luật sư hướng dẫn, bị mắng tập thể thì nghe chung, không thì cũng không cần cậu phải lo lắng.

Tình tiết vụ án cũng tương đối đơn giản, một nhân viên IT bị Mazaryn đưa ra quyết định sa thải, sau khi tranh luận với bên bộ phận nhân sự không thành thì đã quyết định viết một bài tố cáo giám đốc điều hành và đăng lên vài tài khoản mạng xã hội. Bởi vì từng là nhân viên cũ, người này còn có tiếp xúc tương đối nhiều với các tài liệu và giấy tờ liên quan trong nội bộ công ty, các bằng chứng mà anh ta cung cấp thực chất cũng đủ chứng mình được giám đốc điều hành này tự ý ký rất nhiều hợp đồng “ma” nhằm rút tiền bỏ vào túi riêng, ảnh hưởng không hề nhỏ đến lợi ích trực tiếp và lâu dài của Mazaryn và cả tập đoàn bên Mỹ.

Tập đoàn bên Mỹ không muốn lãng phí thời gian kiện tụng nên đã ủy thác luật sư tiến hành thỏa thuận thi hành án dân sự. Hai nhóm thực tập sinh đều đi theo hướng này, chỉ là Mạc Thiếu Dương không biết nhóm bên kia định sẽ đề xuất phương án gì.

Dù sao nhóm của cậu cũng tiêu đời chắc rồi.

Cơ sở pháp lý không vững chắc từ đầu, mức độ hiểu biết luật quốc nội cũng không cao, có thể soạn ra được một bản kế hoạch có giá trị mới là lạ.

Áp suất trong phòng hội nghị càng lúc càng lớn, sắc mặt Mạc Quân từ đầu buổi họp đến giờ chưa từng tốt lên chút nào. Mạc Thiếu Dương không tham gia thuyết trình, các thành viên trong nhóm cũng không có ý muốn tham khảo ý kiến của nhóm trưởng là cậu. Dù đã biết trước Quân Vũ sắp sửa thất thoát một khoản chi phí lớn, gã vẫn mong muốn được nhìn thấy Mạc Thiếu Dương thể hiện khả năng của mình.

“Vậy theo như phương án mà các cậu đưa ra, làm thế nào để lấy được hoặc là truy cập được một cách hợp pháp điện thoại di động hoặc laptop của đối phương?”

Cậu du học sinh đang thao thao bất tuyệt kia bị câu hỏi đột nhiên này chặn miệng, khựng lại không biết nên trả lời ra sao. Mạc Quân liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Dương trong góc, khẽ cau mày. Cậu chỉ chịu trách nhiệm ôm một xấp tài liệu chẳng hề có tác dụng gì, giả vờ lắng nghe trong lúc thả hồn vía lên mây.

“Xin lỗi ngài, tôi không am hiểu luật của bên này cho lắm.”

Phần thuyết trình của nhóm cậu cứ thế kết thúc trong lúng túng.

Công bằng mà nói phần trình bày của nhóm Mạc Thiếu Dương chỉ thắng ở khoản ngữ âm, mặt bằng chung không hề xuất sắc như kỳ vọng của các luật sư hướng dẫn. Công ty thất thoát một khoảng tiền không nhỏ, Lưu Tinh Vũ vốn dễ tính cũng nổi trận lôi đình. Mạc Quân không tỏ thái độ gì với việc anh ta mắng thực tập sinh xối xả trong phòng họp sau khi người của bên Mazaryn về, gã chỉ gọi riêng Mạc Thiếu Dương vào văn phòng của mình nói chuyện.

Vừa bị lãnh đạo gọi riêng, sắc mặt trắng bệch của cậu càng thêm tái xanh. Cậu cầm theo bút và sổ tay, im lặng đến gõ cửa văn phòng Mạc Quân.

Cái mà Mạc Quân quan tâm chỉ nằm ở việc Mạc Thiếu Dương không thể hiện được khả năng lãnh đạo và thái độ bất cần của cậu mà thôi.

Trong số các luật sư ở Quân Vũ, Mạc Quân là người duy nhất không nhận thực tập sinh. Cũng không rõ là trùng hợp hay cố ý mà những người khác đều gạt Mạc Thiếu Dương sang một bên, không muốn dẫn dắt chỉ bảo cậu. Mạc Thiếu Dương thời gian đầu cũng nỗ lực tìm việc để làm nhưng càng về sau này, Mạc Quân hầu như là không thấy cậu có bất kỳ hành động biểu thị cố gắng nào nữa.

Người của Quân Vũ không dám sa thải con trai của gã, lại không muốn giao cho cậu công việc quan trọng. Cậu cứ vật vờ như thế mấy năm, cho tới khi mọi chuyện bắt đầu diễn tiến theo chiều hướng xấu...

Mạc Quân cau mày, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mắt. Cậu đã cao hơn rất nhiều từ lúc hai người tách ra ở riêng, tính tình cũng không hoạt bát như trước. Dáng dấp trẻ con đã dần bị góc cạnh thay thế, điểm duy nhất giống với lúc Mạc Quân gặp cậu ở dưới quê chính là đôi mắt.

Gã có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi mới hỏi, “Không có gì muốn giải thích sao?”

Mạc Thiếu Dương im lặng suy tư trong chốc lát trước khi đáp, “Không có, thưa luật sư Mạc.”

Xa cách mấy năm, Mạc Thiếu Dương càng lúc càng trở nên trầm lặng ít lời. Cậu không muốn giải thích nhiều, Mạc Quân cũng không có ý định bắt buộc cậu phải chạy đến trước mặt gã kể khổ. Cậu đã không còn là cậu thiếu niên đứng ở ngã tư đường năm nào đó chờ gã lái xe đi ngang qua, cũng không còn là thiếu niên luôn trông chờ đến lúc họp phụ huynh để được ngồi gần gã trong chốc lát nữa.

Cậu đã trưởng thành, đã học được cách che giấu cảm xúc vốn là yêu cầu cơ bản của một luật sư rồi.

Gã tiếp tục hỏi, “Trách nhiệm này thuộc về ai?”

Mạc Thiếu Dương dường như không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra câu trả lời, “Tất cả là tại tôi, xin lỗi, luật sư Mạc.”

Chỉ trong một cái chớp mắt Mạc Quân dường như có thể thấy được cảnh tượng sẽ xảy ra rất nhiều năm sau khi gã đang nằm trên giường bệnh ung dung hưởng thụ kỳ nghỉ phép dài hạn. Mạc Thiếu Dương vừa phải giúp đỡ Lưu Tinh Vũ chèo chống công ty vừa phải giải quyết vô số những vụ án tồn đọng khi nhân viên đã bỏ đi gần hết, đồng thời còn phải nỗ lực giấu giếm không cho gã biết tình hình tồi tệ bên ngoài, bị vắt cạn sức lực đến nỗi suy thận phải nhập viện.

Lúc đó cậu cũng từng nói những lời giống hệt như lúc này, chỉ là lúc này cậu không ý thức được thái độ của Mạc Quân với mình đã thay đổi.

Hoặc là nói, cậu không hề biết gã đã trọng sinh.