Vì Em Mà Mê Muội

Chương 2: Em chỉ thuộc về tôi

Editor: Sel

Bầu không khí đột nhiên trở lên xấu hổ.

Kiều Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Thương Yến, không tự chủ được lui về sau hai bước. Kinh nghiệm xã hội của cô tuy không nhiều, nhưng cô cũng đủ biết người nam nhân trước mắt này bây giờ rất nguy hiểm.

Sự xâm lược trong ánh mắt của hắn khiến đáy lòng của cô khủng hoảng, tay chân dần lạnh lẽo.

"Thương, Thương tổng." Thanh âm của Kiều Nguyệt khẽ run, sắc mặt trắng bệch: "Cảm, cảm ơn anh đêm nay đã giúp tôi. Bây giờ, bây giờ tôi phải về rồi."

Cô nói xong liền chạy ra cửa, nhưng mở thế nào cũng không ra.

"Bảo bối! Em muốn đi đâu?"

Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn, Kiều Nguyệt không kịp né tránh, bị người đàn ông ôm lên cao.

Cô kinh hô một tiếng liền rơi vào l*иg ngực nguy hiểm. Hơi thở của người đàn ông nháy mắt tràn ngập chóp mũi, cô theo bản năng giơ tay ôm lấy hắn.

Bị người ôm dùng sức đè ở trên cửa, phía sau lưng Kiều Nguyệt truyền đến đau đớn. Hốc mắt cô nóng lên, cố nén nước mắt, dùng hết sức lực đánh bả vai của người đàn ông, run run nói:

"Buông, buông tôi ra."

Thiếu nữ trong lòng ngực giãy giụa đối với Thương Yến chẳng khác gì bị cào ngứa, không những không đau mà còn mang theo ý vị tán tỉnh, hấp dẫn.

Trong tim của hắn như có thứ gì đó kì quái chảy qua, dễ như trở bàn tay liền ngăn lại được động tác của Kiều Nguyệt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kiều nộn của cô.

Xúc cảm trơn trượt ôn nhuận, giống như viên ngọc hảo hạng hắn đã từng sờ qua. Không, so với viên ngọc kia, cô càng khiến hắn yêu thích, trầm mê hơn.

Hai người cách rất gần, Thương Yến có thể ngửi được mùi thơm trên người cô. Nó cũng giống như cô, thanh thuần điềm mĩ, không mang theo một tia tạp chất.

Kiều Nguyệt cảm giác được mặt mình bị niết đau, cô sợ tới mức không dám động, hốc mắt cũng nghẹn nước.

Người đàn ông trước mắt vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt là vô cùng đáng sợ.

Cả người Kiều Nguyệt không khống chế được phát run, miệng cô vài lần trương lên, muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị lấp kín, nói không lên lời, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn người đàn ông.

Ngón tay của Thương Yến chuyển đến môi của cô, không nặng không nhẹ mà vuốt ve, nghiền áp.

Hắn cảm thấy đêm nay uống có chút nhiều, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn. Nhìn gương mặt ngốc ngốc của cô gái nhỏ trong ngực, hắn nhịn không được nghĩ đến cô đã từng dùng dáng vẻ này để lấy lòng mấy tên khốn khác.

Cảm xúc phẫn nộ không thể hiểu được ập tới.

Thương Yến nhéo cằm của cô, nâng mặt cô lên, thanh âm lạnh băng:

"Ngày thường cũng câu dẫn đàn ông như vậy à?"

Kiều Nguyệt run càng thêm lợi hại, không biết do sợ hãi hay là tức giận bởi bị hắn nhục nhã. Cô gian nan mở miệng:

"Tôi...ưʍ..."

Những lời nói tiếp theo toàn bộ đều bị nuốt hết. Kiều Nguyệt khϊếp sợ trừng lớn hai mắt, bị động thừa nhận nụ hôn vội vàng của hắn.

Tay chân bị đè nặng không thể động đậy, Kiều Nguyệt cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Trong miệng vừa xông vào dị vật, kinh giận (kinh ngạc + giận dữ) cùng sợ hãi điên cuồng nảy lên trong lòng cô.

Thương Yến cảm thấy mình đúng là say thật rồi, say trên người của thiếu nữ 18 tuổi.

Hắn gắt gao ôm cô, tuỳ ý hôn môi cô, nhấm nháp vị ngọt của cô.

Cô ghé vào trong l*иg ngực của hắn, thân thể nho nhỏ một đoàn, vừa mềm vừa thơm. Trong trí nhớ mơ hồ, đã từng không có ít nữ nhân câu dẫn hắn, chính là hắn hoàn toàn không có cảm giác.

Hắn chưa từng nếm thử cảm giác mất khống chế. Chỉ cần là hắn thích, thì không có chuyện gì mà hắn không làm được. Trước kia cũng vậy, đối với Kiều Nguyệt hiện tại cũng vậy.

Nụ hôn của Thương Yến vừa dừng lại, Kiều Nguyệt đã thở phì phò, liều mạng hô hấp không khí mới mẻ. Trong nháy mắt vừa rồi, cô còn nghĩ mình sẽ chết.

Nhè nhẹ vỗ lưng cho Kiều Nguyệt, Thương Yến nghe thấy âm thanh thờ dốc của cô, ánh mắt si mê lại thẹn thùng. Nghĩ đến dáng vẻ này đã từng bị nam nhân khác nhìn thấy, cảm giác kì quái trong ngực hắn lại xuất hiện.

Vừa rồi hắn chỉ mong Kiều Nguyệt có kinh nghiệm để ở trên giường hầu hạ hắn thật tốt. Hiện tại biết kinh nghiệm của cô phong phú, trong lòng của hắn lại không thoải mái.

Hắn tình nguyện cô vẫn là một trang giấy trắng, hắn nguyện ý tốn tâm tư, phí thời gian cùng tinh lực chậm rãi dạy cô, dỗ dành cô.

Kiều Nguyệt phục hồi lại tinh thần, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mềm giọng cầu hắn:

"Thương tổng, xin anh, xin anh thả tôi đi. Tôi vẫn còn là học sinh."

Cô nỉ non cầu xin, chỉ mong người đàn ông trước mắt này đột nhiên từ bi mà thả cô ra.

Đáng tiếc phải khiến cô thất vọng, cô cầu xin cũng không khiến hắn thương hại, ngược lại càng thêm khơi mào du͙© vọиɠ của hắn.

Vừa bị ném lên giường, Kiều Nguyệt đã thực sự sợ hãi, tay của cô chống ở ngực của hắn, vừa đánh vừa đá cũng không có tác dụng.

Thời điểm nơi đó bị đυ.ng vào, Kiều Nguyệt không nhịn được oà khóc.

"Không cần, không cần. Thương Yến, anh không được như vậy."

Cô khóc vô cùng thảm, trên mặt là khủng hoảng bất lực, nắm chặt cánh tay của Thương Yến, mong tay giống như đâm vào da thịt của hắn.

Thương Yến dừng lại động tác, từ trên người của cô ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô, trong lòng lại mạc danh mềm nhũn, tê tê dại dại. Cảm giác rất kì quái, trước kia hắn chưa từng trải qua.

Suy nghĩ nháy mắt thanh minh, rượu cũng tỉnh một nửa.

Thương Yến ngồi dậy, mệt mỏi xoa xoa cái trán.

Trong phòng quanh quẩn là âm thanh nức nở của cô gái nhỏ, khiến hắn tâm hoảng ý loạn.

Giọng nói của hắn lạnh lùng:

"Đừng khóc!"

Kiều Nguyệt cuốn chăn vào người, đáng thương hề hề che lại miệng, một chút một chút cách xa hắn. Hiện tại cô vô cùng hối hận, không nghe Thư Mặc khuyên mà cứng rắn muốn tới đây làm thêm.

Nhớ tới Lâm Thư Mặc, trong lòng Kiều Nguyệt càng thêm khó chịu, không nhịn được nhỏ giọng nức nở.

Thương Yến quay mặt lại, nhìn cô yên lặng rơi nước mắt, bộ dáng đáng thương không dám động đậy, đầu quả tim của hắn giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào qua.

Hắn duỗi tay xốc chăn lên, đem cô ôm vào ngực.

Kiều Nguyệt không dám làm gì hắn, khóc đến nói năng lộn xộn mà cầu xin:

"Thương tổng, xin, xin anh thả tôi ra. Tôi, tôi chỉ tới chỗ này làm thêm, không có ý muốn câu dẫn anh."

Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của cô càng thêm đáng thương uỷ khuất.

Thương Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nghe cô cừa khóc vừa cầu hắn. Thanh âm của cô mềm mại, giống như đang làm nũng, hắn thích nghe cô nói chuyện.

Chờ cô nói xong, Thương Yến rút tờ khăn giấy, vụng về lau nước mắt giúp cô.

Đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, động tác trên tay khó tránh khỏi không thuần thục, có đôi khi không khống chế được sức lực, Kiều Nguyệt đau nhưng cũng không dám kêu.

Thương Yến ôm thân thể kiều mềm của cô, tâm tình rất tốt:

"Về sau gọi tên của tôi."

"...Thương Yến..." Kiều Nguyệt nghẹn một hồi mới nói: "Tôi, tôi muốn về trường học."

Thương Yến dựa vào trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay không nhẹ không nặng vuốt ve eo của cô.

Kiều Nguyệt mềm giọng cầu hắn vài câu, thấy hắn không nói gì, giọng nói cũng dần nhỏ lại, sợ chọc hắn không cao hứng.

"Sao lại không nói nữa? Hửm?" Thương Yến chậm rãi mở mắt, nâng mặt Kiều Nguyệt lên, nhìn cô chằm chằm.

Kiều Nguyệt gắt gao cắn môi, cảm thấy vô cùng khó xử. Hai người chỉ là hai người xa lạ mới gặp, cô lại quần áo không chỉnh tề ghé vào trong lòng của hắn.

Cô càng nghĩ càng uỷ khuất, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ.

Thương Yến trầm giọng nói:

"Em mà dám khóc, đêm nay đừng hòng trở lại trường học."

Kiều Nguyệt sắc mặt ngẩn ngơ, sau đó cứng rắn đem nước mắt nghẹn trở lại, trên mặt hiện lên vui sướиɠ:

"Anh muốn đưa tôi về?"

Cô không nghe lầm, Thương Yến muốn đưa cô về trường học.

Thương Yến không có lập tức trả lời, hắn cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trong lòng, cho tới bây giờ cũng không rõ tại sao mình lại có phản ứng sinh lí mãnh liệt với cô như vậy. Vừa rồi còn bởi vì thấy cô khóc đến đáng thương mà không đành lòng cưỡng bách cô.

Hắn cúi đầu hàm chứa mồm mép cô một hồi, mới hỏi:

"Trường nào?"

Áp xuống chán ghét trong lòng, Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói: "Đại học A."

Cô nói xong, hắn lại trầm mặc không nói. Trong lòng Kiều Nguyệt sốt ruột, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chính là hắn không mở miệng, cô cũng không dám thúc giục hắn, sợ hắn không cao hứng liền đổi ý.

Thương Yến đem cô bế lên cao, hôn hai mắt cùng chóp mũi, cuối cùng dừng lại mở đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ của cô mà tinh tế liếʍ láp.

Hắn chưa từng thích một cái gì như vậy. Ánh mắt Thương Yến dần nhu hoà, sờ sờ mái tóc mềm mại của Kiều Nguyệt:

"Sợ tôi?"

Hắn muốn nuôi Kiều Nguyệt nên không muốn cô sợ mình. Chỉ hi vọng cô thích hắn, làm nũng với hắn.

Ánh mắt Thương Yến hơi trệ. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm của cô, thử suy nghĩ bộ dáng cô thích hắn, làm nũng với hắn sẽ như thế nào. Nhưng hoàn toàn không tưởng tượng ra được.

Trước đây bên người hắn không có phụ nữ, hắn không biết một người phụ nữ thích một người đàn ông sẽ là bộ dạng gì.

"Sao lại không nói rồi?" Ngữ khí của hắn mang theo cứng rắn.

Kiều Nguyệt run rẩy, liều mạng lắc đầu, lắp bắp nói: "Không, không sợ."

Thương Yến trầm mặc, ngữ khí của hắn vừa rồi có chút nặng nề, muốn dỗ dành cô một chút, lại cảm thấy không cần thiết.

Thật lâu sau, hắn nhéo cằm của cô, lãnh đạm nói:

"Tôi không để bụng trước kia em có bao nhiêu người đàn ông, nhưng từ nay về sau em chỉ có thể là của tôi!"

Kiều Nguyệt sợ tới mức cắn chặt hàm răng, không dám phản kháng.

Thương Yến giống như phát hiện món đồ chơi mới, cứ thế tuỳ ý hôn cô. Mà cô giống như có ma lực, chỉ cần hắn chạm vào một chút, hôn một ngụm, thì cả tinh thần lẫn thân thể đều thoải mái.

Sớm biết thân thể của phụ nữ có hiệu quả như vậy, lúc trước hắn nên thử nuôi một người.

"Bảo bối, trên người em vừa thơm vừa mềm."

Trong giọng nói của hắn không chút nào che giấu mê luyến, nhẹ nhàng mυ'ŧ môi cô: "Về sau mỗi một chỗ trên người em cũng chỉ có tôi mới thể chạm vào, chỉ có tôi mới được hôn em. Có biết không?"

Kiều Nguyệt cảm thấy người này không bình thường, cô cúi đầu không nói lời nào.

"Không muốn về?"

Cố nén không vui, Kiều Nguyệt nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Thương Yến không quá vừa lòng, trên tay dùng sức nhéo vài cái.

"...Đau..." Kiều Nguyệt không nhịn được, đỏ mặt kêu.

Tuy rằng gia đình cô không giàu có nhưng từ nhỏ cô chính là được nuông chiều mà lớn lên, đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.

Động tác của Thương Yến phóng nhẹ: "Đem lời nói của tôi lặp lại một lần."

Kiều Nguyệt không dám lại làm có nệ, nhỏ giọng nói: "Mỗi một chỗ trên người tôi chỉ có anh mới có thể chạm vào, chỉ có anh mới có thể hôn..."

Thương Yến tâm tình sung sướиɠ, lần đầu tiên đối với phụ nữ hứa hẹn:

"Về sau em chỉ cần nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi em. Em muốn cái gì cũng được."

Kiều Nguyệt lung tung gật đầu, cô hiện tại chỉ muốn rời đi, không rảnh để ý hắn nói.

Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này của cô khiến hắn rất vừa lòng.

Nghĩ tới một ít việc, sắc mặt hắn lại lạnh lùng, cúi đầu bám vào bên tai cô, nói:

"Tìm thời gian đi làm giải phẫu chữa trị đi."

"Giải phẫu chữa trị cái gì?" Sắc mặt Kiều Nguyệt mờ mịt.

Thương Yến không có biểu tình: "Vá màиɠ ŧяiиɧ."

Kiều Nguyệt ngẩn người, không dám tin tưởng nhìn hắn.