Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 18: Người đàn ông tỉnh ngộ

Tinh Nhu hết sức muốn muốn bảo vệ mình, cũng muốn chạy trốn khỏi bên người Bùi Châu, phương pháp duy nhất chính là tìm một chỗ tương đối an toàn chờ đến ban ngày, thừa dịp ban ngày chạy ra khỏi căn cứ.

Mà quả thật có một chỗ thỏa mãn nhu cầu của cô ——phòng tắm nữ.

Tinh Nhu nhanh chóng chạy đến phòng tắm nữ, bên trong trống rỗng, một người cũng không có, cô đi đến phòng kế tận cùng bên trong nhất, đóng cửa lại, dựa vào bức tường ôm hai tay chậm rãi ngồi xổm xuống.

Không biết qua bao lâu, ngọn đèn sáng lên, cô biết rõ đã đến sáng sớm rồi, trên mặt đất trời đã sáng.

Tinh Nhu thừa dịp toàn bộ căn cứ còn chưa thức tỉnh, lặng lẽ từ phòng tắm chuyển đến ga ra, mà vừa vặn có hai người sắp lái xe ra mặt đất, Tinh Nhu liền trốn đến góc chết phía sau xe.

"Ầm ầm "

Khi cánh cửa sắt lớn đầu tiên được cuộn lại, Tinh Nhu nhanh chóng chui vào cửa bên kia, kế tiếp chính là sườn dốc thật dài đi lên, kỳ thật lấy tốc độ cùng thể lực của cô căn bản không có khả năng nhanh chóng leo lên, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô cảm giác được có một luồng nước chảy đang nâng bản thân leo lên, luồng lực lượng này thậm chí trợ giúp cô bò tới cuối sườn dốc, Tinh Nhu rốt cuộc có thể thuận lợi chạy ra ngoài trước lúc cánh cửa sắt thứ hai hạ xuống.

Cô trở lại mặt đất lần nữa, tắm ánh mặt trời sáng sớm, trong lòng lại trống rỗng.

Trên mặt đất vừa bao la vừa nguy hiểm, cô không biết mình nên đi nơi nào.

Nhưng trong bụng đói khát nhắc nhở cô, nếu muốn sống sót đầu tiên phải tìm được thức ăn nước uống, trong óc cô chợt lóe lên trung tâm thương mại tổng hợp cỡ lớn kia, đường xe thì không tính xa, nhưng đi bộ thì không tính là gần.

Tinh Nhu còn nhớ rõ phương hướng trung tâm thương mại đó, cô vừa tiến lên vừa chú ý quan sát bốn phía, cảnh giác nguy hiểm tiềm ẩn. Mặt trời càng lên cao, cô gái nhỏ cũng càng chạy càng nhanh.

Đột nhiên, phía trước có hai sinh vật có gai cực lớn nhảy ra, Tinh Nhu nhìn thấy càng hoảng sợ, cô nhanh chóng liếc mắt bốn phía, muốn tìm kiếm địa điểm ẩn nấp trốn đi, mà một chỗ cách cô mười lớn có hai cây dây leo cực lớn quấn nhau, cô không chút suy nghĩ, nhanh chóng chạy tới phía sau dây leo, may mắn vừa vặn tránh thoát ánh mắt hai con nhím gai kia.

Sau nguy hiểm, Tinh Nhu sâu hít sâu bình phục nỗi lòng, lúc này đến chính cô cũng phát hiện, dưới chân của cô quả thật có một dòng nước chảy nâng cô di động.

Đây chẳng lẽ chính là dị năng của cô? Tinh Nhu thử giật giật thân thể, mà dòng nước xác thực giúp cô nhanh chóng di động vài mét về phía trước.

Tinh Nhu có chút hưng phấn, vô luận như thế nào sở hữu dị năng ở tận thế so với không có thì mạnh hơn nhiều.

Cái này có phải hay không nói rõ cô sẽ không tiếp tục phải trải qua thời kỳ phát sốt rồi hả?

Không biết vì cái gì, cô đột nhiên nghĩ đến Bùi Châu, còn có bàn tay người đàn ông vuốt ve thân thể của mình cùng tiếng thở dốc trầm thấp của hắn trong bóng đêm.

Tinh Nhu nhịn xúc động muốn khóc xuống, cứng rắn đuổi người đàn ông ra khỏi đầu, cô bắt đầu tiếp tục đi về phía trung tâm thương mại.

Dị năng thật sự rất kỳ quái, một khi cô ý thức được sự hiện hữu của nó, rất nhanh có thể sử dụng thành thạo, chỉ là dị năng của cô vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp nhất, cũng chỉ có thể dùng làm "Công cụ thay đi bộ " .

Mà khi Tinh Nhu đi đến trung tâm thương mại, ở căn cứ Bùi Châu cũng phát hiện cô mất tích.

Bùi Châu ngay từ đầu cho rằng Tinh Nhu đi tới chỗ Lý Phong Trạch. Nghĩ đến cô gái nhỏ ngây ngô tốt đẹp, trái tim cằn cỗi tang thương của người đàn ông trong nháy mắt chua thành một đoàn.

Hắn trách móc mình lúc này như một người nhu nhược.

Cứ như vậy tặng cô cho tên nhóc miệng còn hôi sữa kia?

Vì cái gì? Dựa vào cái gì?

Rõ ràng là hắn "Đánh dấu" Tinh Nhu trước, cũng là hắn giúp cô vượt qua thời kỳ phát sốt trước. Thời kỳ phát sốt cô gái nhỏ ở trong ngực hắn mềm mại đến thế nào, hắn biết rõ, ngón tay của hắn thậm chí còn có thể nhớ lại cái loại xúc cảm này.

Trái tim Bùi Châu trở nên rung động, lúc này người đàn ông mới phát hiện mình ngốc nghếch bao nhiêu.