Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 17: Nản lòng thoái chí, rời khỏi người đàn ông

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn tvshiso đã đề cử cho truyện nhé!

"... Cái gì?" Tinh Nhu hoài nghi mình nghe lầm.

Vì sao người đàn ông lại đột nhiên nhắc tới Lý Phong Trạch? Còn có, hắn rốt cuộc đang nói cái gì, cái gì gọi là so với hắn, còn là Lý Phong Trạch tốt hơn?

"Dù sao Lý Phong Trạch cũng là bạn học của em, tôi nhìn ra được, hắn thích em, các người quen thuộc như vậy, huống hồ hắn còn trẻ..."Tiếng nói Bùi Châu càng thêm trầm thấp khàn khàn, bóng lưng cao lớn thoạt nhìn có chút cô đơn.

"Nếu như em muốn cho hắn giúp em vượt qua thời kỳ phát sốt, tôi không có ý kiến."

Người đàn ông không biết mình rốt cuộc dùng cảm xúc gì khi nói ra lời này, hắn chỉ có thể tự an ủi mình, lúc ấy tình thế nguy cấp, chỉ có hắn quen biết Tống Tinh Nhu, hắn không hy vọng giao cô gái nhỏ cho những kẻ lòng dạ tiểu nhiên, nhưng bây giờ không giống, cô gặp bạn học của bản thân, một người con trai cùng độ tuổi, ánh mặt trời thanh xuân như vậy, lạc quan nhiệt huyết, bọn họ còn có ngày mai.

Tinh Nhu vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường như cũ, nhưng thân thể của cô cùng trái tim của cô lại đang chậm rãi lạnh xuống. Cô nghĩ, Bùi Châu thật sự không thích cô một chút nào, nếu không tuyệt đối sẽ không giao cô cho Lý Phong Trạch.

Bùi Châu nhất định cảm giác mình là người cực kỳ phiền toái. Tinh Nhu nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh chua xót.

Nhưng bọn họ đã làm chuyện thân mật như vậy, trên qυầи ɭóŧ của cô còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, giữa hai chân cũng bị dươиɠ ѵậŧ hắn mài đến đỏ bừng. Hiện tại người đàn ông lại muốn đẩy cô ra, đổ lên người không chút nào liên hệ.

Cô gái nhỏ nằm ở trên giường, khóe mắt đỏ bừng, cô cảm giác mình thật mất mặt thật cảm thấy thẹn, người đàn ông rõ ràng còn không thèm để ý bản thân, mà cô còn sẽ vì lời của Bùi Châu mà cảm thấy khổ sở.

"Được, bây giờ tôi liền đi ra ngoài." Tinh Nhu âm thầm quyết định. Cô miễn cưỡng đứng dậy mặc tốt y phục, đổi đồ lót bẩn, mặc thêm quần dài cùng giầy thể thao.

Cuối cùng, cô mở cửa phòng ra trong sự trầm mặc của người đàn ông.

"Tôi đi đây."

Bùi Châu nghe cô nói như vậy, hô hấp cứng lại, nhưng hắn không có tư cách cùng lập trường ngăn cản cô. Cô muốn lựa chọn người khác, hắn không có quyền can thiệp.

Tiếng đóng cửa vang lên ở sau lưng, Bùi Châu biết rõ cô gái nhỏ đã rời khỏi phòng.

Mà Tinh Nhu cũng không giống như Bùi Châu nghĩ đi tìm Lý Phong Trạch. Tại sao cô phải đi tìm Lý Phong Trạch! Cô cũng không thích hắn! Nhưng lúc này cô cũng không có tâm tình suy nghĩ nhiều đến việc bản thân rốt cuộc có thích Bùi Châu hay không.

Cô tự giác bị Bùi Châu bỏ, không có chỗ có thể đi, cô nghũ còn có ai có thể lưu lại mình?

Đây là, Phùng Thanh là người đầu tiên mà Tinh Nhu nghĩ đến, người chị gái cứu cô trở về kia.

Cô gái nhỏ do dự đi đến cửa phòng Phùng Thanh, cô nhớ Phùng Thanh từ trước đến nay ở một mình, cô đứng ở trước cửa, thò tay muốn gõ cửa, thế nhưng trong phòng lại truyền đến thanh âm đàn ông.

"Thoải mái chứ? Mới vài ngày chưa làm em, đã trở nên dâʍ đãиɠ như vậy."

"Sao nước nhiều như vậy, chảy tràn đầy tay anh rồi."

"Em nói những người khác trong căn cứ biết em dâʍ đãиɠ như vậy sao, dứt khoát mở cửa ra để cho bọn họ đều đến xem."

Sau khi người đàn ông nói xong câu đó, Tinh Nhu đã nghe được Phùng Thanh rêи ɾỉ.

"A... Không muốn, đừng chọc tới đó..."

Thanh âm Phùng Thanh uyển chuyển ôn nhu, Tinh Nhu nghe xong rút bàn tay định gõ cửa, không dám làm nhiễu hai người trong phòng. Tuy rằng người đàn ông nói ra lời thô tục không chịu nổi, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra, ngữ khí của hắn cực kỳ dịu dàng, mà Phùng Thanh càng ngay cả tiếng rêи ɾỉ đều mang theo sung sướиɠ.

Lần nữa Tinh Nhu cảm thấy cô độc từ tận đáy lòng. Trong trụ sở này cũng không có gì đáng giá cô lưu luyến, cô cũng không thuộc về nơi đây. Không có Bùi Châu che chở, cô tựa như một đóa hoa đang nở rộ trong phố xá sầm uất, bất luận là ai cũng có thể ngắt xuống, làm cho cô tan nát thành bùn.