Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 15: Giận dỗi

Lý Phong Trạch mang theo vui sướиɠ trở lại phòng, phòng 034 hắn ở là đôi, ở cùng với lão đại ca hắn đi cùng lần này, một vị dị năng Giác Tỉnh Giả hệ nguyên tố.

"Phong Trạch, cậu vẫn nên cách cô bạn học kia xa một chút đi." Lão đại ca lười nhác dựa vào trên giường, thiện ý nhắc nhở hắn, "Cậu còn nhớ rõ Bùi Châu chứ, chủ xe việt dã lúc họp, người biến dị thể năng?"

"Nhớ chứ, người đàn ông đó rất cao lớn." Lý Phong Trạch nghi hoặc gật đầu, hắn không rõ tại sao lão đại ca đột nhiên nhắc đến Bùi Châu.

"Nhớ là tốt rồi, toàn thân cô bạn học của cậu đều là mùi vị hắn, ta đoán chừng..." Lão đại ca do dự một chút, cân nhắc dùng từ, "Bạn học nữ kia của cậu, hiện tại đang ở thời kỳ phát sốt."

"Cái, cái gì...!" Lý Phong Trạch cảm giác trong đầu mình có tiếng sấm động trời, cái gì mà mùi vị Bùi Châu, cái gì mà thời kỳ phát sốt, ý của lão đại ca là... Tống Tinh Nhu cùng Bùi Châu có gì đó sao?

Không thể nào... Tống Tinh Nhu thuần túy như vậy, trong đầu hắn miêu tả thân hình mảnh khảnh của Tống Tinh Nhu, đối lập cùng Bùi Châu cao lớn cường tráng, lúc này sắc mặt trở nên khó nhìn.

Bên kia, Tống Tinh Nhu trở lại phòng. Bùi Châu đã tắm xong, hắn đang ngồi ở bên giường uống nước, thấy cô đã đến, buông bình nước, nói ra: "Ngủ đi." Sau đó hắn phối hợp nằm chết dí trên mặt đất, lật người đưa lưng về phía Tinh Nhu, hiển nhiên không muốn nhiều lời.

Tuy rằng Bùi Châu bình thường cũng rất ít nói, nhưng hôm nay bọn hắn vốn đã chẳng mấy trao đổi rồi, vừa về đến hắn lại như vậy, làm cho trong nội tâm cô gái nhỏ rất khó chịu.

Liên tiếp vài ngày, thái độ của Bùi Châu đều rất lãnh đạm, mà Lý Phong Trạch đối với Tinh Nhu cũng thường là một bộ dạng muốn nói lại thôi. Tinh Nhu căn bản không tâm trạng ứng phó Lý Phong Trạch, cô vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì, làm cho thái độ của Bùi Châu thay đổi đến vậy.

Cho đến khi Lý Phong Trạch ngăn cô lại một góc. Cậu ta vừa nghĩ tới lời dự định nói ra miệng, hắn liền không nhịn được đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Có chuyện gì không?" Bờ môi đầy đặn của Tinh Nhu khẽ mấp máy, làm cho người ta rất muốn ngậm trong miệng hung hăng yêu thương.

"Chuyện đó..." Lý Phong Trạch khẩn trương mở miệng, "Tống Tinh Nhu, tớ biết cậu đang... ở thời kỳ phát sốt của thức tỉnh dị năng."

Mắt thấy Tống Tinh Nhu trừng lớn mắt, trên mặt hiện lên tức giận, Lý Phong Trạch một hơi nói ra lời kế tiếp: "Cậu không cần lại bị Bùi Châu uy hϊếp, tớ, tớ sẽ giúp cậu!"

"... Giúp tớ?" Tống Tinh Nhu tức giận đến toàn thân phát run, cô thậm chí muốn cười, "Cậu định giúp đỡ như thế nào?" Khóe miệng cô mang theo nụ cười chế nhạo, hất cằm lên nhìn chằm chằm vào Lý Phong Trạch.

Vừa nghĩ tới trong đầu cậu ta suy nghĩ cái gì, cô quả thực muốn nôn mửa.

"Không cần cậu giúp tôi, tôi trở về đây!" Tinh Nhu không để ý Lý Phong Trạch giữ lại, trực tiếp đi về phòng.

Phẫn nộ, thẹn thùng, uất ức cùng tức giận xen lẫn cùng một chỗ, cô gái nhỏ cảm giác toàn thân mình nóng lên, hô hấp đều trở nên nóng rực.

Xong đời, thời kỳ phát sốt đã đến. Ý thức được điểm này Tinh Nhu cơ hồ là chạy chậm trở lại phòng, sắt cửa mở ra, Bùi Châu ngồi trên mặt ghế sửa chữa đồ vật.

Vào một giây trước khi mất đi tỉnh táo kia, Tinh Nhu cảm thấy may mắn, Bùi Châu ngay ở chỗ này.