Cô thay quần áo, vẫn là áo phông cùng quần jean bình thường, đương nhiên không quên mặc nội y, cô theo Bùi Châu đi vào phòng họp, cửa mở ra, nhìn thấy một nhóm người khác ngồi bên trong, trong đó có một thanh niên tướng mạo anh tuấn, Tinh Nhu nhận ra hắn, là Lý Phong Trạch của lớp khoa học tự nhiên.
"... Tống, Tống Tinh Nhu?" Lý Phong Trạch không nghĩ tới có thể gặp được Tống Tinh Nhu trong ctrụ sở này, cô gái mà hắn thầm mến.
Tống Tinh Nhu cũng rất vui vẻ, dù sao ở tận thế, xác suất có thể gặp lại bạn học sau khi chia tách thấp thế nào, cô hoàn toàn hiểu rõ.
Thiếu nam thiếu nữ rất nhanh đã lại gần một chỗ thì thầm, Bùi Châu nhìn bên mặt cô gái nhỏ, lần đầu tiên phát hiện cô cũng sẽ lộ ra dáng tươi cười trẻ con tươi đẹp như vậy.
Thời điểm cùng hắn lại tràn ngập đề phòng.
Đêm qua rõ ràng cô giúp mình tuốt dươиɠ ѵậŧ, chỉ là vậy thì thế nào chứ, hắn chỉ là công cụ hình người giúp cô vượt qua thời kỳ phát sốt mà thôi, nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Châu nổi lên đắng chát, lại cảm giác một người đàn ông trưởng thành như mình nghĩ đông nghĩ tây thật sự là sĩ diện cãi láo.
"Tống Tinh Nhu, cậu ở phòng nào? Tớ ở 034, có gần với cậu không?" Lý Phong Trạch cười hỏi Tống Tinh Nhu, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của thiếu nữ, muốn biết cô sinh sống ở căn cứ này có ổn không.
"Tớ... Tớ ở 005..." Tống Tinh Nhu nhỏ giọng nói ra.
Trong ánh mắt Lý Phong Trạch tràn ngập nghi hoặc, 005 là một con số gần phía trước, bình thường là mấy căn phòng dựng đầu tiên ở căn cứ, cũng chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể ở.
Tinh Nhu muốn nói sang chuyện khác, cố ý hỏi Lý Phong Trạch: "Nghe nói những người của căn cứ cậu tới lần này đều là dị năng Giác Tỉnh Giả, cậu cũng thức tỉnh dị năng?"
"Ưm!" Cậu vẻ mặt hưng phấn, "Hiện tại tớ đang ở giai đoạn sơ cấp thức tỉnh thể năng, hiện tại nhảy rất cao, chạy trốn nhanh, cảm giác mình còn lợi hại hơn so với quán quân Olympic." Nam sinh thời kỳ trưởng thành thích nhất là biểu hiện mình trước mặt người con gái mình ái mộ, giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Tinh Nhu cười cười, hóa ra không phải tất cả thể năng Giác Tỉnh Giả cũng giống như Bùi Châu... Lưng hùm vai gấu, cô nhớ tới cái từ này, bản thân tự chọc cười mình trước.
Sự vui vẻ của cô ở trong mắt Bùi Châu rất chướng mắt, có lẽ bởi vì niềm vui ấy không phải do mình mang lại cho cô. Hắn chỉ có thể mang cho cô gái nhỏ xấu hổ, giận dữ cùng thống khổ, đến cả thân thể vui vẻ cũng là vì vượt qua thời kỳ phát sốt.
Người đàn ông trong nháy mắt lâm vào trong sự ghen ghét không có chí tiến thủ.
Lý Phong Trạch đến làm cho Tinh Nhu thật vui mừng.
Hóa ra Lý Phong Trạch cũng bị tách ra với đám bạn học cùng giáo viên trong lần bị Zombie biến dị tập kích tro biến dị, trên đường chạy trốn hắn được thành viên căn cứ cứu, lúc đó hắn đã sơ bộ thức tỉnh dị năng, bởi vậy rất thuận lợi được kết nạp vào căn cứ.
Lúc Lý Phong Trạch nói chuyện, Tinh Nhu nghe cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày, hoặc là vô thức cắn môi, về sau Lý Phong Trạch càng nói càng cơ hồ không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Nhu, đáy lòng một mảnh mềm mại.
Ngày hôm nay rất nhanh đã qua, đến buổi tối Tinh Nhu mới ý thức được cả ngày hôm nay gần như không thấy được Bùi Châu, trong nội tâm cô gái nhỏ buồn vô cớ, chút không biết từ lúc nào, người đàn ông đã chiếm cứ vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
"Tớ tiễn cậu trở về phòng đi." Lý Phong Trạch cơ hồ là tham lam nhìn chằm chằm vào mặt cùng bờ môi Tinh Nhu, quá dễ nhìn, tại sao có thể có nữ sinh xinh đẹp như vậy. Trái tim của hắn nhảy thình thịch, dù cho thân ở tận thế, hắn cảm giác mình vẫn như cũ có quyền lợi truy đuổi tình yêu, hơn nữa càng làm cho hắn mừng rỡ chính là, Tống Tinh Nhu tựa hồ cũng không ghét hắn.
"A... Không, không cần." Thiếu nữ khép một đám tóc xõa đến sau tai, vành tai ửng đỏ, cô thật sự không cách nào mở miệng nói bây giờ mình ở cùng một chỗ với Bùi Châu, nhưng trong căn cứ bí mật nhiều người lắm miệng, Lý Phong Trạch sớm muộn sẽ biết.
Cô ngược lại không lo lắng hắn biết, thời kỳ phát sốt đã là hiện tượng sinh lý tận thế công nhận, cô chỉ là không biết phải mở miệng như thế nào.
"Chỉ có vài bước đường, tự mình trở về là được." Tinh Nhu cười lên, vẫy vẫy tay với Lý Phong Trạch, đi đến phía phòng Bùi Châu.
Lý Phong Trạch nhìn chăm chú bóng lưng mảnh khảnh của cô, cảm thấy Tống Tinh Nhu tựa hồ có chỗ nào đó không giống, nếu phải nói ra, chính là so sánh với lần trước, cô càng trở nên quyến rũ cùng thành thục.
Nhưng hắn căn bản sẽ không nghĩ tới Tống Tinh Nhu đã bị Bùi Châu sờ rồi, ôm rồi , cũng đã hôn rồi.