Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 4: Bắt đầu ở chung

Sau khi ngắm cảnh cùng Phùng Thanh, Tống Tinh Nhu bất đắc dĩ trở lại phòng Bùi Châu.

Bùi Châu cũng không ở trong phòng, theo như lời của Phùng Thanh, hai ngày này Bùi Châu đều bận rộn sửa chữa cải trang chiếc xe việt dã kia, dùng cho lần ra ngoài "Đi săn" tiếp theo. Trong căn cứ vật tư có hạn, vì duy trì sinh hoạt bình thường của mọi người dưới mặt đất, thành viên trong căn cứ không thể không tới thành phố đã biến thành phế tích tìm thực vật, nước, quần áo cùng dược phẩm vân... vân. Một xe việt dã công năng đầy đủ là là không thể thiếu được.

Bùi Châu không có ở đây, một mình Tống Tinh Nhu cẩn thận từng li từng tí ngồi ở bên giường, chậm rãi đánh giá căn phòng của Bùi Châu. Hầm trú ẩn nguyên bản chỉ là một không gian trống trải, giống như một cái quảng trường xây dựng dưới mặt đất, sau khi đám người tránh nạn đi vào, sử dụng sắt thép chia thành phòng.

Mà trang trí trong phòng Bùi Châu thật sự đơn giản, chỉ có một giường lớn, một cái tủ đầu giường, một cái cọc treo đồ giản dị, không còn gì khác.

Ngay tại thời điểm cô cảm thấy nhàm chán, "Két.. ——" một tiếng, cửa sắt bị người đẩy ra từ bên ngoài, Tống Tinh Nhu theo bản năng cảm thấy khẩn trương.

Thân hình Bùi Châu cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, nửa thân trên của người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lưng rộng lớn, đường cong cơ bắp trôi chảy, thân dưới mặc một cái quần đùi nông rộng, chân đi một đôi dép lê.

"A..." Thấy nửa người trên Bùi Châu không mặc quần áo, Tống Tinh Nhu nhịn không được lên tiếng kêu ra, một đôi bàn tay nhỏ bé che mắt, mặt trướng đỏ bừng.

Bùi Châu nhanh chóng đi đến bên cạnh giá áo, tiện tay lấy ra một cái áo ngắn tay mặc vào, "Tôi vừa mới sửa xe đổ một thân mồ hôi, tắm rửa một cái, xin lỗi."

Tống Tinh Nhu chậm rãi buông tay xuống, Bùi Châu đây là... Đang giải thích với mình sao?

Cô cảm thấy có chút mới lạ, Bùi Châu là chú của bạn học trước của cô, nghiêm túc mà nói cũng tính là trưởng bối của cô, nhưng trong nhà cha mẹ của cô cũng không giải thích quá nhiều cùng cô, cũng sẽ không cầu được sự tha thứ của cô, người lớn luôn thấy mình vĩnh viễn đúng, vĩnh viễn muốn dựng nên quyền uy không tất yếu trước mặt con trẻ, so sánh một chút, Bùi Châu có chút không phải "Người lớn" .

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngũ quan thâm sâu của Bùi Châu, nghĩ thầm Bùi Châu bao nhiêu tuổi? Nếu hắn là chú nhỏ của Bùi Như Cẩn, hẳn cũng tầm ba mươi tuổi...

Bởi vì Bùi Châu đã thức tỉnh dị năng thể năng trước, tế bào ngừng biến chất, tố chất thân thể hơn người, thoạt nhìn cường tráng lại trẻ tuổi. Người đàn ông ý thức được mình bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào, mất tự nhiên gãi gãi cổ.

"Ngủ chứ?" Bùi Châu nhìn Tống Tinh Nhu hỏi.

"Hả? ... A, a." Cô gái nhỏ đỏ mặt nhẹ gật đầu, giống như xác thực đã đến lúc ngủ.

Bùi Châu chuyển chăn màn trên giường xuống trên mặt đất, nhanh chóng trải rộng ra, "Tôi ngủ trên mặt đất, em ngủ trên giường." Sau đó hắn lại bổ sung: "Buổi tối nếu em phát sốt cứ gọi tôi dậy."

Nghe hắn nói như vậy, Tống Tinh Nhu sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng thì đỏ mặt. Cô đã biết sau khi phát sốt phải như thế nào mới có thể giải tỏa, càng cảm thấy lời nói của người đàn ông đặc biệt không đứng đắn.

Tống Tinh Nhu lần đầu tiên chung sống một phòng cùng một người đàn ông xa lạ, ban ngày người đàn ông này mới "Bắt nạt" bản thân, cho dù Bùi Châu biểu hiện rất tin cậy, ở tận thế cô cũng chỉ có thể ỷ lại Bùi Châu, cô gái nhỏ vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng cô đã nằm xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Bùi Châu, trong lòng nghĩ nếu người đàn ông này dám đứng lên động tay động chân với mình, cô sẽ...

Dưới trạng thái muôn phần cảnh giác này, Tống Tinh Nhu rất nhanh tiến vào mộng đẹp, cô thật sự quá mệt mỏi.

Cũng may đêm nay không sóng không gió, cô cũng không phát sốt, Bùi Châu cũng không động tay động chân.

Trong căn cứ vật tư có hạn, cũng không nuôi người rảnh rỗi. Ngày hôm sau Tống Tinh Nhu đã bị phân công công tác, cân nhắc đến trạng thái thân thể của cô, cô chỉ có thể đi theo Bùi Châu.

Mấy ngày nay Bùi Châu đều bận rộn sửa chữa cải trang chiếc xe việt dã kia, vì không làm cho quần áo bẩn, hắn cởi chiếc áo phông mặc trên người đi, lộ ra nửa người trên cường tráng, đường cong bả vai cùng cơ bắp cánh tay cực kỳ rắn chắc.

"Tôi, tôi lấy quần áo cho anh nhé." Đột nhiên nhìn thấy đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Tống Tinh Nhu đỏ mặt ngay, cho dù cô đã cùng Bùi Châu làm chuyện còn thân mật hơn, nhưng cô gái nhỏ vẫn theo bản năng thẹn thùng, cô thậm chí không dám nhìn Bùi Châu, ánh mắt nhìn khắp nơi không cố định.

"Không cần, tôi để trong xe." Bùi Châu ném áo phông ra sau cốp xe, cũng không nhìn Tinh Nhu, mà là trực tiếp lưu loát chui vào gầm xe.

Tống Tinh Nhu chân tay luống cuống đứng ở một bên, cảm giác mình rất dư thừa, thậm chí có chút khó chịu nổi.

Cô ở chỗ này tính là cái gì đây?

"Cờ lê." Thình lình, Bùi Châu duỗi một tay ra từ dưới gầm xe.

"... Cái gì?" Tống Tinh Nhu sửng sốt một chút, ba giây sau mới phản ứng tới người đàn ông đang hỏi mình để lấy công cụ, cô luống cuống tay chân tìm cờ lê từ trong hộp công cụ, đưa cho Bùi Châu, "Đây, cờ lê."

Bùi Châu tiếp nhận cờ lê, thao tác một lát dưới gầm xe.

Cả sáng sớm chỉ thấy cô gái nhỏ trông coi thùng dụng cụ, càng không ngừng đưa đồ vật xuống dưới gầm xe, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé dính đầy dầu mỡ.

Liên tiếp bốn ngày, Bùi Châu vốn luôn luôn một thân một mình có thêm một cái đuôi nhỏ.

Buổi tối ngày thứ năm, nằm ở trên giường Tống Tinh Nhu đột nhiên cảm thấy một hồi choáng váng, sóng nhiệt cuồn cuộn kéo tới, cô bị túm vào bể dục vô biên, giãy giụa không ngớt trong ham muốn nóng hổi, miệng phát ra rêи ɾỉ đau khổ.

"A... Nóng quá."

Trong bóng tối, Bùi Châu đang đưa lưng về phía cô nằm trên mặt đất mở mắt.

Ngay sau đó, một l*иg ngực tràn ngập hơi thở dương cương dán lên phía sau lưng cô gái nhỏ.

"Bắt đầu nóng lên sao?" Thanh âm Bùi Châu trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng rực phun lên vành tai thiếu nữ.

"Ưʍ... Nóng, nóng quá..." Thời kỳ phát sốt khí thế hung hắng, Tống Tinh Nhu chỉ có thể nỉ non kêu nóng.

Hô hấp Bùi Châu dừng lại một lát, trong đêm vô biên truyền đến âm thanh xột xoạt, một tay Bùi Châu thuận theo eo thiếu nữ hoạt động lên trên, bàn tay cách quần áo rơi vào trên bầu ngực căng tròn của cô, tay kia thì hướng về phía dưới, cách chiếc quần rộng thùng thình bao lấy chỗ kín của cô.

Tuy rằng đều bị quần áo ngăn cách, cô gái nhỏ cũng không bị người đàn ông chạm vào da thịt, nhưng chỉ cảm nhận được lực tác động vào cũng đã làm cho cô thoải mái đến rêи ɾỉ ra tiếng.

Người đàn ông phía sau dường như nhận được cổ vũ, cái tay phía trên của hắn chui vào từ phía dưới vạt áo. Bởi vì nằm ngủ, Tống Tinh Nhu cũng không mặc áσ ɭóŧ, tay Bùi Châu dễ dàng chạm bầu vυ' non mềm của cô. Cái vυ' của cô vừa nhỏ vừa mềm vừa trơn, bàn tay Bùi Châu dường như bị hấp thụ, hắn không khống chế nổi mà vuốt ve kìm kẹp viên thịt mềm mại, ngón cái cùng ngón trỏ tóm đầṳ ѵú trắng nõn nho nhỏ của thiếu nữ lên không ngừng xoa nắn.

"Ưʍ... A..." Thân thể thiếu nữ vô cùng mẫn cảm, chỉ mới bị người đàn ông đùa bỡn cái vυ', phía dưới cô cũng đã chảy ra chất lỏng trong suốt.

Tay kia của Bùi Châu tiến vào trong quần thiếu nữ, hai ngón tay thuận theo khe hở hoạt động lên xuống, hắn mở mạnh mép thịt ướt sũng, chuẩn xác vê lên viên thịt nhỏ kia, dùng hai ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ không gián đoạn.

"A!" Tiếng rêи ɾỉ của Tinh Nhu trở nên uyển chuyển mềm mại đáng yêu, giữa hoa huyệt cũng chảy ra càng ngày càng nhiều chất lỏng, quả thực muốn thấm ướt cả tay Bùi Châu.

"Em thật mẫn cảm." Bùi Châu nhịn không được phát ra tiếng cười trầm thấp, l*иg ngực theo đó rung lên, "Thoải mái không?" Hắn vừa nói vừa với cả bàn tay nãy còn đùa bỡn bộ ngực thiếu nữ vào trong quần cô, ngón trỏ cùng ngón giữa mượn chất lỏng Tinh Nhu bài tiết ra để bôi trơn, trực tiếp cắm vào trong huyệt hoa của cô.

Hai ngón tay mô phỏng dươиɠ ѵậŧ liên tục đút vào trong hoa huyệt, hai ngón tay khác tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế của thiếu nữ.

"A, a..." Tinh Nhu như là chìm trong làn nước ấm áp, giác quan toàn thân đều tập trung ở thân dưới bị Bùi Châu đùa bỡn, cả bốn ngón tay linh hoạt vô cùng, góc mắt của cô chảy ra nước mắt sinh lý, khẽ nhếch miệng, lộ ra một đoạn đầu lưỡi hồng non.

Ngón tay Bùi Châu còn đang không ngừng đút vào mân mê, rốt cuộc hắn cảm giác được cô gái nhỏ trong ngực đã đến cực hạn, hắn tăng thêm tốc độ, đồng thời dùng bờ môi của mình dán lên bờ môi Tinh Nhu, đầu lưỡi ôm lấy lưỡi cô.

"... A..., ưʍ..." Vui thích rêи ɾỉ đều bị Bùi Châu nuốt hết, trong nụ hôn nồng đặc đến hít thở không thông, Tinh Nhu đạt đến cao trào.