Du͙© vọиɠ được giảm bớt, cô gái nhỏ rốt cuộc thành công vượt qua kỳ phát sốt một lần nữa. Bùi Châu bẻ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tinh Nhu qua, tiếp tục kéo dài nụ hôn cùng cô. Giữa môi lưỡi dây dưa, Tinh Nhu chống tay đỡ lấy l*иg ngực Bùi Châu, nhưng cô thực không có lực chống đẩy, bờ môi vẫn bị người đàn ông hôn cái đủ, trong miệng tràn ngập hơi thở bá đạo của người đàn ông.
Nụ hôn hoàn tất, Tinh Nhu vừa thẹn vừa xấu hổ, không dám nhìn Bùi Châu, vẫn như cũ đưa lưng về phía người đàn ông, làm giả muốn thϊếp đi
Bùi Châu bật cười, hắn vừa mới động tình, phía dưới rất cứng, đỉnh thậm chí muốn chống đỡ lên mông đít nhỏ ưỡn lên rất tròn ngạo nghễ của Tinh Nhu. Hắn không dám cử động dù là nhỏ nhất, sợ đường đột cô gái nhỏ trước mắt.
Trong bóng đêm, Bùi Châu xuống giường, nằm trên chăn đệm dưới đất, cũng đưa lưng về phía Tinh Nhu. Hai tay của hắn với vào trong quần, cầm chặt dươиɠ ѵậŧ sưng đến thấy đau của bản thân, độ lớn của dươиɠ ѵậŧ đỏ thập phần khả quan, mã mắt đang chảy ra chất lỏng, Bùi Châu thở hổn hển, động tác trên tay vừa phóng túng lại khắc chế.
Sau một tiếng thở dốc dài thỏa mãn, người đàn ông bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc trong yên lặng.
Rõ ràng cách mình xa như vậy, Tống Tinh Nhu lại cảm giác mình dường như bị nóng một cái, cô không muốn thừa nhận bởi vì tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông mà mặt đỏ tim đập.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vô luận Tinh Nhu ngụy trang như thế nào, đều không che giấu được lúng túng. Cô được thỏa mãn du͙© vọиɠ trong tay Bùi Châu, hay bởi vì Bùi Châu hôn môi mà đã lấy được an toàn ngắn ngủi.
Trong căn cứ cô chỉ có thể dựa vào Bùi Châu.
"Soạn sửa một cái, chúng ta "Đi săn" ." Người đàn ông dường như cũng chưa ý thức được tâm tình của cô, đưa lưng về phía cô sửa sang lại công cụ muốn dùng để "Đi săn".
"Là phải lên mặt đất sao?" Thiếu nữ sửng sốt một chút, sau nháy mắt mới ý thức được người đàn ông nói gì.
Bùi Châu vậy mà nói muốn dẫn cô lên mặt đất, cô vai không thể mang tay không thể xách, thậm chí cũng không phải dị năng Giác Tỉnh Giả, tuy rằng ban ngày không có Zombie, nhưng có động vật cỡ lớn, thực vật biến dị, cùng những người lòng mang ý xấu đến đoạt vật tư cũng quá đủ cho bọn họ.
Nhưng mà Bùi Châu không thể không mang cô cùng đi, xét thấy Tinh Nhu có thể phát sốt bất cứ lúc nào.
"Đúng, đi lên mặt đất, " hắn sờ lên phần gáy, giống như lơ đãng, "Em ở cùng tôi."
"A... được." Cô gái nhỏ cúi đầu trả lời. Nghĩ đến có thể lên mặt đất, tâm tình của cô thật ra là vui vẻ.
Bùi Châu mở cửa phòng, Tinh Nhu nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng hắn, hai người một trước một sau đi đến bên cạnh xe việt dã, Bùi Châu ngồi vào vị trí lái, Tinh Nhu muốn ngồi đến chỗ ngồi phía sau, lại bị Bùi Châu ngăn lại.
"Ngồi phía trước đi." Người đàn ông nhíu mày, hất cằm về vị trí tay lái phụ một cái, "Nếu có nguy hiểm tôi có thể bảo hộ em trước tiên."
Bàn tay đang mở cửa xe chỗ ngồi phía sau của Tinh Nhu ngừng lại, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đi tới vị trí ghế lái phụ, lựa chọn ngồi vào bên người Bùi Châu.
Động cơ nổ vang, theo động tác Bùi Châu đạp chân ga, xe việt dã từ sườn dốc phòng ngự dưới đất chậm rãi chạy lên trên. Hai tay Tinh Nhu gắt gao nắm chặt dây an toàn trước người, ánh mắt mở to.
Xe chạy đến cuối cùng, cửa sắt nặng nề chậm rãi kéo lên, một ánh mặt trời xuyên thấu bóng đêm, chiếu vào trong xe, đau đớn hai mắt thiếu nữ, Tinh Nhu gần như muốn chảy nước mắt.
"Sầm ——" xe việt dã thêm mã lực, một lần hành động vọt tới đầu cuối sườn dốc, từ dưới đất vọt tới mặt đất.
Cô gái nhỏ kích động nhìn lại ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng noãn, ánh mặt trời chói mắt, một con đường lớn thẳng tắp hướng tới phương xa, hết thảy tốt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, căn bản không nhìn ra bộ dạng tận thế.
Xe việt dã tiếp tục chạy tới phía trước, rốt cuộc đi qua công trình kiến trúc cao lớn, bốn phía yên tĩnh, trên đường đến một người đi đường cũng không có, mà dây thường xuân xanh biếc lại chiếm đầy bức tường, phảng phất sinh trưởng tới phía chân trời, cây cối hai bên đường cao lớn sum xuê, mơ hồ có bộ dáng rừng rậm nguyên thủy.
Phía trước đột nhiên có một con chó Corgi hình thể như xe con nhỏ nhảy ra một cái, dọa Tinh Nhu nhảy dựng. Nhưng nó có lẽ là một con chó cưng, ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ lắc lắc mông qua đường cái, cũng không để ý xe việt dã.
Vẻn vẹn nửa năm, thế giới xác thực đã hoàn toàn thay đổi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Tống Tinh Nhu xoay người hỏi Bùi Châu, cô kỳ thật không có dự định nghe được đáp án.