Thím Vân mặt mày hớn hở, lớn tiếng trả lời.
"Phu nhân, em làm gì sai khiến phu nhân không vui hay sao mà phu nhân lại đối xử với em như vậy?" Tằng Thiến hít sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng. Bây giờ không phải là lúc xé rách mặt với Sở Dung, cô ta không thể xúc động.
Cô ta véo vào đùi mình, trên mặt hiện lên vẻ nhu nhược đáng thương, môi mím chặt, lông mày nhíu thật sâu.
Sở Dung thưởng thức kỹ thuật diễn của Tằng Thiến, không tồi, lần này trong mắt đã có cảm xúc hơn vừa nãy rồi đấy, cô thực sự có thể nhìn ra chút ủy khuất trong mắt cô ta.
"Niên Niên, Tiểu Ngư, hai đứa lại đây." Sở Dung không để ý tới dáng vẻ yếu đuối của Tằng Thiến, cô vẫy tay gọi Phó Niên và Phó Dư đến: "Các con có nghe mẹ vừa hỏi gì không?"
Hai đứa bé không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời Sở Dung nói với Tằng Thiến, nhưng hai bé có thể thấy Tằng Thiến vốn đang kiêu ngạo đắc ý bỗng thay đổi sắc mặt, vẫy đuôi lấy lòng Sở Dung. Nỗi sợ hãi của Phó Niên và Phó Dư đối với cô ta cũng vì vậy mà giảm bớt.
Phó Dư chạy tới nhào vào lòng Sở Dung, mẹ vừa nói chuyện với kẻ xấu bằng giọng điệu mà ngày trước mẹ thường hay nói với bé và anh trai. Bé không hiểu vả mặt là gì, nhưng bé biết bây giờ mình rất vui vẻ: "Con nghe ạ."
Phó Niên cũng đi đến, nặng hề ừ một tiếng.
"Vậy các con có biết cách trả lời không?" Sở Dung hỏi tiếp.
Phó Dư suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói: "Mẹ ơi, anh hai biết ạ."
Sở Dung bật cười, đứa nhỏ này chuyền bóng rất giỏi nha. Vì thế cô quay sang nhìn Phó Niên: "Vậy Niên Niên trả lời cho mẹ xem nào."
Phó Niên nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Sở Dung, cậu vốn không muốn trả lời câu hỏi đần độn này, nhưng đột nhiên lại không kiểm soát được miệng mình: "Bà Vân được ba mời đến nhà chúng ta để nấu cơm, và ba cũng là người trả tiền cho bà ấy."
"Ngoan lắm." Hiếm khi Phó Niên hợp tác như vậy, dáng vẻ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu làm Sở Dung ngứa ngáy trong lòng, không khỏi giơ tay vuốt tóc cậu. Sau đó cô lại biến thành một nữ chủ nhân cao quý lạnh lùng, ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống Tằng Thiến: "Cô đã nghe thấy chưa? Câu hỏi này đến một đứa trẻ sáu tuổi còn trả lời được mà cô thì không. Với chỉ số thông minh này của cô thì sao có thể tiếp tục làm việc trong nhà chúng tôi?"
Khi nghe thấy hai câu đầu tiên, Tằng Thiến chẳng quan tâm, để mặc cho Sở Dung thích nói thế nào thì nói. Dù Sở Dung có tức giận như thế nào thì cô ta cũng có cách khiến Sở Dung hồi tâm chuyển ý.
Nhưng câu cuối cùng lại khiến Tằng Thiến hoàn toàn hoảng sợ. Sở Dung có ý gì đây? Muốn sa thải cô ta? Sao Sở Dung dám?
"Cô nói vậy là có ý gì?" Tâm trí Tằng Thiến rối loạn, cô ta không thèm giả vờ nữa, vẻ mặt đáng thương cũng lập tức bị gỡ xuống, hai mắt trợn to như chuông đồng: "Cô định sa thải tôi à?"
Sở Dung có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Phó Niên và Phó Dư nhưng ở trước mặt Tằng Thiên cô không cần phải giả vờ đáng thương. Dù sao cô cũng nghĩ kĩ rồi, sớm muộn gì cô cũng phải sa thải Tằng Thiến, không thể để quả bom hẹn giờ này ở bên cạnh đe dọa hai đứa bé. Tằng Thiến thường xuyên bắt nạt những người giúp việc khác, còn xúi giục nguyên chủ gây chuyện, cô phải đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt.
Những việc Tằng Thiến làm còn quá đáng hơn cả nguyên chủ, Sở Dung không nghĩ Tằng Thiến có đủ can đảm để nói chuyện này ra ngoài. Một khi sự việc bị phơi bày, cô ta nhất định sẽ chết nhanh hơn cô.
Phó Niên chăm chú nhìn Sở Dung đang cúi đầu suy nghĩ. Dì ấy sẽ làm gì? Có sa thải Tằng Thiến không? Những nghi ngờ tích tụ trong lòng Phó Niên suốt một ngày một đêm giờ đã lên đến đỉnh điểm, quyết định cuối cùng của Sở Dung sẽ là chìa khóa để đâm thủng tất cả nghi ngờ. Nếu Sở Dung thực sự sa thải Tằng Thiến, thì suy đoán không thể tưởng tượng trong lòng cậu, và cả giấc mộng khó tin đó sẽ trở thành sự thật. . .