Nhưng bây giờ cô ta không phải.
Con ả Sở Dung ngu xuẩn không có gì ngoài khuôn mặt này mới là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, là Phó phu nhân danh chính ngôn thuận. Mà cô ta dù có được nhiều đặc quyền trong căn nhà này lại chẳng có một danh phận chính thức, chỉ là một người giúp việc.
Tằng Thiến bóp chặt chiếc váy ngủ, trong lòng dâng lên hận ý.
"Biệt thự Hương Sơn là của ai?" Sở Dung tiếp tục đâm vào tim đang nhỏ máu của Tằng Thiến.
"Là của Phó tiên sinh." Tằng Thiến trả lời câu này tự tin hơn hẳn, không phải của cô ta thì cũng chẳng phải của Sở Dung. Sở Dung chỉ là một gốc cây tầm gửi đeo bám lên người Phó Như Hối mà thôi, ngoài việc may mắn hơn cô ta thì chẳng khác gì phế vật, có tư cách gì kêu la ở đây?
"Vậy thì thím Vân là ai?" Toàn thân Tằng Thiến trở nên căng thẳng, nhưng Sở Dung vẫn chưa buông tha cô ta. Mới hỏi có mấy câu mà Tằng Thiến đã không chịu được nữa rồi à? Cô còn tưởng loại người như cô ta thì da mặt phải dày lắm chứ.
"Thím Vân, là thím Vân. Bà ta tên là Tạ Hoa Vân." Tằng Thiến quật cường nhìn Sở Dung không chịu nói thuận theo ý cô.
Sở Dung không thèm quan tâm cô ta giả ngu, tiếp tục hỏi: "Tạ Hoa Vân do ai mời đến? Mời đến để làm gì? Phục vụ ai? Và ai là người trả tiền lương?"
"Hả?"
Sở Dung hỏi liên tiếp bốn câu, câu nào cũng chọc đến lòng tự ái mong manh của Tằng Thiến, khiến cô ta muốn giả vờ ngu ngốc cũng không được.
"Nào, đến đây trả lời từng câu cho tôi." Sở Dung chậm rãi ngồi xuống ghế, ung dung nhìn sắc mặt Tằng Thiến lúc đỏ lúc trắng: "Thím Vân vất vả rồi, phiền thím thu dọn bàn ăn, làm lại mấy món mới."
Thím Vân nghe mà trái tim đập thình thịch, nhưng không phải vì bà ấy sợ hãi hay căng thẳng, mà do hả hê sảng khoái.
Trước đây Tằng Thiến ỷ vào phu nhân chống lưng mà tự coi mình thành một nửa chủ nhà, hàng ngày không chịu làm việc cũng thôi đi, còn vênh mặt hất hàm sai khiến những người giúp việc khác. Thím Vân là đầu bếp nên không phải chịu khổ như những nữ giúp việc khác. Trong nhà có một nữ giúp việc chất phác khác tên Trác Nhã, vì có cùng tính chất công việc với Tằng Thiến mà trở thành mục tiêu bắt nạt của cô ta.
Thím Vân là người ngay thẳng lương thiện, ghét nhìn thấy người thành thật ngoan ngoãn bị người khác chèn ép. Nhưng phu nhân lại làm ngơ trước hành động không làm mà vẫn có lương của Tằng Thiến, nên mỗi lần Tằng Thiến đẩy việc của mình cho Trác Nhã, Trác Nhã chỉ có thể gánh công việc của hai người và nhận một phần tiền lương, còn Tằng Thiến chẳng làm gì cũng được nhận thêm tiền thưởng. Thím Vân bất bình tìm Ngô Xán nói chuyện, may mà Ngô Xán cũng ghét Tằng Thiến nên trực tiếp đưa tiền lương của cô ta cho Trác Nhã.
Vì chuyện này mà thím Vân và Tằng Thiến kết thù. Tằng Thiến không có việc gì làm thích làm phiền thím Vân nấu cơm, làm đồ ăn vặt cho cô ta ăn, còn lấy Sở Dung ra áp chế bà ấy. Thím Vân tức mà không làm được gì, nhà họ Phó trả tiền lương rất cao, bà ấy tiếc không muốn từ chức nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng Tằng Thiến.
Thím Vân vốn tưởng rằng đến lúc nghỉ hưu mới thoát khỏi cuộc sống bực bội này, không ngờ hôm nay Sở Dung lại làm cho bà thở phào thoải mái.
Tuy không biết đã hết khổ hay chưa, nhưng hôm nay là ngày thím Vân thỏa mãn nhất từ trước đến giờ. Cho dù ngày mai phu nhân có hối hận vì hành động hôm nay thì bà ấy cũng không tổn thất gì.
"Vâng thưa phu nhân." Trong lúc thím Vân dọn hết đồ ăn trên bàn, Sở Dung nhàn nhã nói một câu: "Bên ngoài có chó hoang không? Khi nào thím đi chợ hãy mang mấy cái bát đĩa này đựng đồ ăn cho chúng nó, nhưng nhớ là phải rửa cho sạch nước miếng trên đó nhé. Nếu không mấy con chó ăn phải sẽ bị bệnh mất."
Sở Dung đang nói móc Tằng Thiến sao?