Tiêu Mộng Ninh trầm giọng hỏi: "Em vì sao trước kia lại coi trọng cậu ta cơ chứ!"
Tiêu Mộng Hy mím mím môi ho nhẹ một tiếng: "Có thể là em —— mù."
“Lát nữa cùng anh đến bệnh viện.” Tiêu Mộng Ninh.
"Đến bệnh viện làm gì?"
"Dẫn em đi khám mắt!"
"..."
Tiêu Mộng Hy cuối cùng đành phải vất vả an ủi Tiêu Mộng Ninh, nhưng khi mông còn chưa ngồi chạm ghế, Phó Ngọc Khâm đã gọi đến.
“Anh có chuyện muốn nói với em một chút.” Giọng nói nhạt nhẽo, không nghe ra cảm xúc gì.
Tiêu Mộng Hy duỗi chân dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho trợ lý phục vụ một ly cà phê, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Anh không gọi cho cô thì cô cũng đang định gọi cho anh, dù sao thì cô cũng tò mò muốn biết lý do từ chối của Phó Ngọc Khâm.
Chỉ là cô không ngờ rằng anh lại nói thẳng vào vấn đề.
"Quần áo mà anh trai em mua cho em, anh đã trả lại."
Tiêu Mộng Hy bắt chéo chân, nhìn bàn tay vừa mới sơn của mình hỏi: "Tại sao thế?"
"Em là Phó phu nhân."
"Cho nên?"
“Về sau không cần dùng tiền của nhà mẹ đẻ để mua sắm quần áo” Phó Ngọc Khâm hạ giọng, “Không thích hợp đâu.”
Hình như có tiếng lật giấy tờ, sau đó giọng nói trầm ấm êm dịu của anh lại vang lên từ điện thoại “Dùng của anh đi, anh là chồng em.”
“Hả?” Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp phản ứng, đã có tiếng gõ cửa.
Trợ lý đi vào, "Chị, có người tìm chị."
Tiêu Mộng Hy lấy tay che điện thoại và gật đầu.
Một lúc sau, một người đàn ông bước vào, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đầu tóc chải gọn gàng, người đàn ông này không ai khác chính là——
Tôn Lôi.
Tôn Lôi lấy từ trong cặp ra một tấm thẻ vàng, cung kính đặt lên bàn: "Phu nhân, đây là Tổng giám đốc Phó đưa cho cô."
Nói xong, cung kính rời đi.
Tiêu Mộng Hy chưa kịp nói gì, Phó Ngọc Khâm đã lên tiếng trước: "Đó là thẻ không giới hạn, em muốn mua gì cũng được."
Tiêu Mộng Hy dùng ngón tay chọc chọc tấm thẻ, nhướng mày liếc mắt một cái rồi hỏi: "Chiêu này của Tổng giám đốc Phó đúng là cũ kỹ mà, dùng với nhiều cô gái rồi à?"
Vài giây sau, Phó Ngọc Khâm: "Không có."
Một tiếng bíp phát ra từ điện thoại.
Tiêu Mộng Hy chậm rãi mím môi, cô cầm lấy tấm thẻ vàng vung mạnh, tấm thẻ vừa vặn rơi vào chậu cây ở góc bàn.
Chậu cây này hơi lớn, lá cây rậm rạp, nên sau khi tấm thẻ rơi vào thì liền bị lá cây che lấp.
Dùng thẻ vàng không giới hạn để bón cho cây, đoàn chừng chỉ có cô mới làm được điều này.
Vừa rồi Tề Tuyết ra ngoài mua đồ ăn sáng, nghe nói có đàn ông tìm đến bạn thân của mình, liền hưng phấn chạy tới, sáng sớm đến nhất định là đào hoa.
Ai da, cô ấy muốn xem xem đó là đào hoa nào.
Sau khi vào cửa, cô ấy nhìn trái nhìn phải đều không có người, chớp chớp mắt hỏi: "Người đâu?"
Tiêu Mộng Hy trừng mắt nhìn cô ấy, "Cậu không phải là người à?"
Tề Tuyết bĩu môi, ngồi vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào cô, "Ý tớ là người đàn ông kia kìa."
"Ồ, đi rồi." Tiêu Mộng Hy cảm thấy màu sắc và hoa văn trên móng tay cô mới làm không được đẹp lắm, nhất định phải làm lại.
Tề Tuyết đung đưa chân, tràn đầy hiếu kỳ nói: "Là ai thế?"
Tiêu Mộng Hy cũng không giấu giếm, nhẹ nhàng nói: "Trợ lý của Phó Ngọc Khâm."
"Anh ta đến đây làm gì?"
"Gửi thẻ."
Tề Tuyết nghe xong tràn đầy hứng thú, hai người đã một năm không gặp, củi khô lửa cháy cả đêm, ngày hôm sau thì đưa thẻ cho vợ, đúng là có chút gì đó rối rắm nha.
Giống như phần thưởng sau khi ăn uống no say thoải mái, muốn tiếp tục...
Như là tình một đêm.
Ồ, không đúng, họ hợp pháp mà.
Không thể gọi là tình một đêm được.
Phải gọi là lăn giường.
Tề Tuyết gõ gõ bàn, nháy mắt hỏi: "Nói tớ biết một chút đi?"
Tiêu Mộng Hy không ngẩng đầu, "Nói cái gì?"
“Tối hôm qua củi khô lửa bén.” Tề Tuyết lông mi run rẩy vài cái, cười có chút quỷ dị.
Cuối cùng Tiêu Mộng Hy cũng chịu ngẩng đầu lên, đưa ngón tay về phía cô ấy ngoắc ngoắc.
Tề Tuyết tới gần, "Cái gì thế?"
Tiêu Mộng Hy gằn từng chữ: "Không- muốn- bàn- luận!"
Tề Tuyết bịt lỗ tai như sắp điếc của mình, bất mãn: "Hừ"
Cô ấy đưa tay vén những chiếc lá của chậu cây, chợt nhìn thấy một vật gì đó vàng sáng óng ánh.
Cố ấy nhặt nó lên hỏi, "Cậu ném nó à?"
Tiêu Mộng Hy gật đầu, "Ừ."
Tề Tuyết trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, "Chị à, đây là thẻ vàng đấy."
Tiêu Mộng Hy liếc qua một cái, "Mình không có mù."
Tề Tuyết trợn mắt nhìn cô, không, cô nhất định là mù rồi.
"Sao cậu lại ném nó vào đó."
Tiêu Mộng Hy vuốt vuốt mái tóc mai hơi rối của mình, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài cổ thấp, tôn lên những đường cong trên cơ thể một cách hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân thon thả và trắng trẻo khiến người khác nhìn vào thực huyết quản dâng trào.
Tề Tuyết chậc lưỡi hai cái, cúi người về phía trước, nhét tấm thẻ vào túi áo trước ngực cô, nhún vai, "Vật quý giá cần phải trân trọng."
Tiêu Mộng Hy lấy thẻ ra, không chút do dự ném vào ngăn kéo, để nó nằm lộn xộn trong đống mỹ phẩm của mình.
Tề Tuyết: ... Tuyệt vời.
-
Có lẽ đêm qua bọn họ quá kích động, nên ông trời quyết định bồi thường cho cô, mười giờ tối, một đơn đặt hàng lớn tìm đến cửa của họ.
Đối phương muốn làm một bộ trang sức tặng cho vợ của mình nhân dịp kỷ niệm ngày cưới.
Hơn nữa lại không có yêu cầu gì đặc biệt, Tiêu Mộng Hy có thể thiết kế theo sở thích của mình, theo lời đối phương nói thì là….
“Tầm nhìn của một người chuyên nghiệp không bao giờ có thể sai, chúng tôi tin vào cô.”
Không những không có yêu cầu gì mà giá cả họ cũng đã nhiều lần nhấn mạnh, họ chỉ coi trọng chất lượng, về phần giá cả thì tùy cô đưa ra, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Đã gặp qua nhiều người yêu thương vợ, nhưng thực sự chưa hề gặp qua người nào yêu thương vợ đến như vậy.
Sau khi nghe đối phương nói xong, Tề Tuyết lặng lẽ giơ khuỷu tay chạm vào cánh tay của Tiêu Mộng Hy, nháy mắt ra hiệu bảo cô tiếp tục.
Trên mặt Tiêu Mộng Hy không có biểu tình gì đặc biệt, cô nhìn người đàn ông xa lạ này, hỏi: “Xin hỏi anh, làm sao anh biết đến studio của chúng tôi?”
Người đàn ông khách sáo nói, "Tôi đã thấy trên mạng."
Tiêu Mộng Hy: "Chúng tôi không hề làm tuyên truyền gì cả."
Người đàn ông lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô, bên trong là bức ảnh chụp bộ thiết kế Tears of fish đoạt giải, nhưng người nhận giải không phải cô mà là Tề Tuyết.
Tiêu Mộng Hy trầm tư vài giây, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi gần đây có rất nhiều đơn đặt hàng, tôi sợ rằng không có đủ thời gian."
Tề Tuyết giật giật góc áo cô.
Người đàn ông tiếp tục nhượng bộ, "Thời gian cũng có thể do các cô ấn định."
Sự chân thành này lớn đến mức anh ta đem tiền đặt trước mặt các cô.
Tiêu Mộng Hy vẫn không nói gì, bánh tự dâng đến cửa, ai biết đó có phải là một cái bẫy hay không.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một cuốn chi phiếu, xé một tờ đã ký tên, "Đây là khoản đặt cọc một triệu nhân dân tệ, khi nào xong thì thanh toán nốt phần còn lại."
Ánh mắt Tề Tuyết lóe lên kim quang, nhích chân chạm khẽ chân Tiêu Mộng Hy.
Tiêu Mộng Hy im lặng vài giây, nhận lấy chi phiếu nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Người đàn ông bước ra khỏi studo, đi về phía chiếc Bentley đỗ ở góc phố, đứng yên gõ gõ vào cửa xe.
Kính xe hạ xuống một nửa để lộ ra khuôn mặt thanh tú, mắt kính lóe sáng, sau trong đáy mắt là cảm giác lạnh lẽo khiến cho người khác không rét mà run.
Người đàn ông cung kính nói: "Đã xong việc thưa Tổng giám đốc Phó."
Phó Ngọc Khâm gật đầu, "Tốt."
Ánh mắt của anh dừng lại ở phía xa xa, anh nhìn chăm chú một hồi rồi mới nói: "Lái xe đi."
Tiêu Mộng Hy và Tề Tuyết sánh vai bước ra khỏi studio thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang lái đi từ xa, hình như là ... một chiếc Bentley.
Tuy nhiên, không nhìn thấy rõ biển số.
Cô thu hồi ánh mắt, chọc chọc vào trán Tề Tuyết "Đi, cậu muốn ăn gì?"
Tề Tuyết híp mắt nói: "Ăn đồ ngọt đi."
Tiêu Mộng Hy lắc đầu, "Đừng quên là cậu đang giảm cân."
Tề Tuyết cắn cắn môi,làm bộ dạng đáng thương nói: "Chỉ ăn một miếng thôi."
Khuôn mặt Tiêu Mộng Hy lúc đầu là trầm ngâm tiếp đến thì trong mắt tràn đầy thất vọng, lại nhếch môi, "Được, chỉ một lần này thôi."
Tề Tuyết vui vẻ: "Oh, yeah!."
-
Lúc họ đang ăn, Tiêu Mộng Ninh gọi đến hỏi Tiêu Mộng Hy đang ở đâu rồi tự mình lái xe chở quần áo đến.
Năm túi, tay trái xách hai túi, tay phải xách ba túi, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Cái miệng của Tiêu Mộng Hy vốn ngọt ngào, khi nhìn thấy anh ấy liền kêu lên một tiếng anh trai.
Tiêu Mộng Ninh gì cũng không nói liền đặt đồ xuống, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô, "Đây."
Tiêu Mộng Hy chớp chớp mắt, quay sang nhìn Tề Tuyết sau đó lại nhìn Tiêu Mộng Ninh, "Anh làm gì vậy?"
Tiêu Mộng Ninh nắm lấy bàn tay cô mở ra và đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay: "Tiền tiêu vặt."
Lại bổ sung thêm: "Từ giờ trở đi hãy tiêu tiền của anh, không cần tiền của Phó Ngọc Khâm".
Tiêu Mộng Hy hồi tưởng lại những gì Phó Ngọc Khâm đã nói trước đó, chỉ có thể thốt lên trong lòng: Trời ơi, hai người này tâm linh tương thông à? !
Cô cất tấm thẻ đi, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh trai."
Tiêu Mộng Ninh xoa nhẹ tóc cô như thường lệ, rời đi trong khi cô ấy đang hú hét vui mừng, ra đến ngoài cửa còn quay lại liếc mắt nhìn một cái.
Tề Tuyết trong khoảnh khắc nhìn thấy anh quay đầu lại thì vội vàng cúi đầu, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Tiêu Mộng Ninh, cô đều thấy hoảng loạn.
Cô lý giải chuyện này như là một nỗi ám ảnh vậy
Tiêu Mộng Hy vỗ bả vai của cô, khóe mắt nhướng lên, "Này, cậu thích anh trai mình à? Nếu thích thì mình giới thiệu cho."
Tề Tuyết lắc đầu như trống bỏi, "Anh trai cậu ưu tú như vậy, tớ…không xứng đâu."
-
Buổi tối, Tiêu Mộng Hy không ra ngoài vui chơi mà quay trở lại Hưng Lai Uyển, bởi vì trước khi tan sở người nào đó đã gọi cho cô, muốn cô về sớm một chút.
Cô thản nhiên ậm ừ định bụng đến lúc đó sẽ lẻn trốn mất, ai ngờ Tiêu phu nhân lại gọi đến, bóng gió rằng muốn nhìn xem con rể đang làm gì.
Cuối cùng--
Cô không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn trở về.
Vào nhà, cô cởi giày, vừa ngồi xuống đã bị mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp làm hấp dẫn.
Cô chân trần đi qua, tập trung nhìn vào bếp, Ai da, là người nào đó đang cong lưng nấu cơm. Anh cầm thìa, hơi cúi người, môi chậm rãi để sát vào thìa nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Yết hầu cũng theo động tác nuốt xuống mà trượt lên xuống hai lần.
Sau đó, khóe môi anh chậm rãi cong lên, hài lòng mà gật đầu.
Đôi mắt sâu thẳm dưới mắt kính như tỏa sáng, ở nơi đuôi mắt còn có một tia ý cười tràn ra.
So với vẻ ngoài cao cao tại thượng lạnh lùng thường ngày, lúc này trông anh càng dịu dàng ôn hòa hơn.
Đặc biệt phối hợp với chiếc tạp dề họa tiết hoạt hình liền biến một người đàn ông thành đạt trở thành một người đàn ông mười phần chất lượng.
Tiêu Mộng Hy nhìn chăm chú dò xét, trong một khoảnh khắc nhất thời cô không thể nhận ra đâu mới là chính anh.
Phó Ngọc Khâm ngước mắt lên liếc nhìn cửa sổ pha lê, nơi phản chiếu một bóng người mơ mờ, anh nhẹ nhàng nói: "Đã về rồi."
“Ừ.” Tiêu Mộng Hy sau đó mới ý thức được anh là đang nói chuyện với mình, bước tới gần, “Anh có cần giúp gì không?”
Tuy rằng đêm qua hai người có chút sóng gió, nhưng nên duy trì khoảng cách vẫn là cứ duy trì, cô đứng cách anh một bước chân.
Phó Ngọc Khâm tay đẩy gọng kính, khuôn mặt không biết có phải bị nóng do lửa hay không mà có chút phiếm hồng, nhẹ nhàng nói: "Mang chén đũa lên đi."
Tiêu Mộng Hy gật đầu, cầm lấy chén đũa mang lên phòng ăn. Cô bước đi nhẹ nhàng, chiếc váy dài màu trắng trên người giống như một con bướm đang bay lượn, mơ hồ còn thoang thoảng hương thơm.
Khóe mắt Phó Ngọc Khâm di chuyển theo bóng dáng của cô bước đi, sau một lúc bất động anh mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Năm phút sau, Tiêu Mộng Hy kinh ngạc nhìn bàn ăn, trên mặt cô là một dấu chấm than to tướng: Bít tết, rượu vang đỏ, salad rau củ và món tráng miệng mới ra lò.
Cô cứng nhắc nhìn chằm chằm Phó Ngọc Khâm, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, "Anh... tất cả đều do anh làm à?"
Phó Ngọc Khâm kéo chiếc ghế bên cạnh cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, tự mình giúp cô cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ đáp: "Ừ."
Tiêu Mộng Hy: "Chỉ có hai chúng ta, không cần chuẩn bị nhiều như vậy."
Phó Ngọc Khâm mặt không đổi sắc nói: "Đã lâu không làm, muốn thử một chút xem tay nghề có tốt không."
Tiêu Mộng Hy: "..."
Cảm giác như là anh ấy đang lấy mình ra làm chuột bạch thí nghiệm vậy.