Hôn Liêu

Chương 3

Tiêu Mộng Hy nhìn thấy biểu cảm thú vị trong mắt ai đó, có chuyện gì đây?

Cái gì mà kêu cô cứ chờ để ăn là được.

Ngay khi cô vừa muốn tranh luận với anh thì điện thoại reo lên.

Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình rồi nhấn nút trả lời, bên kia truyền đến một giọng nói nôn nóng: "Cậu đang ở đâu thế? Không hay rồi, có chuyện xảy ra rồi."

Tiêu Mộng Hy đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"

Tề Tuyết nói: "Thiết kế “Tears of Fish” của cậu đã bị người ta ăn cắp ý tưởng, bây giờ ở trên mạng đều là những lời mắng chửi và chỉ trích cậu, cậu mau lên xem đi"

Tiêu Mộng Hy lúc học đại học chính là theo ngành thiết kế trang sức, sau khi tốt nghiệp, cô và Tề Tuyết cùng nhau mở một studio trang sức.

Cô phụ trách thiết kế trang sức, Tề Tuyết phụ trách vấn đề ngoại giao, hai người hợp tác cực kỳ ăn ý. Điều kiện gia đình họ đều không tồi nên họ cũng không phải chịu áp lực kiếm tiền, họ chỉ là làm những điều họ thích thôi.

Tiêu Mộng Hy không nói với gia đình về việc mở studio, bởi vì trong mắt mọi người cô là người chỉ biết ăn uống chơi bời và là cao thủ mua sắm.

Nếu không phải gần đây nhất thiết kế “Tears of Fish” của cô đạt giải thưởng lớn thì có lẽ các cô vẫn là những tân binh vô danh trong cái ngành thiết kế trang sức này.

Tề Tuyết đang rất gấp gáp, tất cả những thứ được viết trên mạng đều là những thứ vớ vẩn lung tung lộn xộn hết cả lên.

Sao chép ý tưởng?

Sao có thể sao chép được chứ? !

Tiêu Mộng Hy ngồi trên ghế sofa, đăng nhập Weibo nhìn thấy bài viết về việc sao chép ý tưởng của #Tears of Fish đã bị đẩy lên đầu top tin hot search.

Phía dưới đầy những lời mắng mỏ:

[Cái quái gì thế, đây đều là sao chép ý tưởng! 】

【 đời này ghét nhất là sao chép của người khác, quả thực quá ghê tởm. 】

[Nếu như thật sự không có bản lĩnh thì đừng làm, sao chép! Buồn nôn! 】

【Vốn dĩ tôi rất thích bộ Tears of Fish, nhưng nếu nhà thiết kế ăn cắp ý tưởng thì thật là sai lầm. 】

[Những nhà thiết kế như thế này nên bị phong sát, cái quái gì thế không biết nữa! 】

[Đây là một thứ sâu bọ của giới thiết kế, cẩu sao chép. 】

[Chị em chú ý, ngàn vạn lần đừng mua trang sức của loại cẩu sao chép, quá bẩn đi. 】

【…】

【@Viên Mộng, hãy ra đây và giải thích cho chúng tôi! 】

Viên Mộng là tên của studio và tên trong giới của Tiêu Mộng Hy là: Lý Nguyệt.

Cô đọc được một nửa bình luận, Tề Tuyết ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: "Bản thiết kế sơ thảo của cậu đâu rồi?"

Tiêu Mộng Hy suy nghĩ một hồi: "Không có."

Tề Tuyết: "Sao lại không có?"

Tiêu Mộng Hy: "Lúc trước studio bị cháy nên bị thiêu rụi theo luôn rồi."

Tề Tuyết dùng sức vỗ trán, cháy studio là do cô sơ suất, cô khàn giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ.”

Tiêu Mộng Hy không nhanh không chậm nói: "Không liên quan gì đến cậu, chuyện này rõ ràng là có người cố ý hãm hại."

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Tề Tuyết nói: “Không có bản thiết kế sơ thảo, như vậy sẽ không có chứng cứ thì sự việc không thể làm sáng tỏ được.”

Tiêu Mộng Hy khuyên nhủ cô ấy: "Cậu đừng lo lắng, mình sẽ tìm cách giải quyết."

Cô bước vào phòng ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những cuộc nói chuyện ngắt quãng.

Trong khoảng thời gian đó, cô gọi điện cho một vài người bạn có mối quan hệ thân thiết với mình, vì sự việc này xảy ra khá đột ngột nên tạm thời vẫn chưa có cách giải quyết ổn thỏa, chỉ có thể từ từ tìm cách.

Tiêu Mộng Hy ban đầu muốn nhờ anh trai thứ hai là Tiêu Mộng Ninh giúp đỡ, nhưng suy tính thì việc này sẽ làm bại lộ chuyện bản thân mở studio nên cô đành từ bỏ.

Việc của mình, phải tự mình giải quyết.

Trong khi cô đang bận giải quyết mọi việc thì sủi cảo trong bếp đã được đặt trên vỉ hấp, Phó Ngọc Khâm bật bếp để hấp sau đó đi ra khỏi phòng bếp, anh liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang mở và dựa vào tường lắng nghe trong vài phút sau đó nhấc chân đi đến phòng làm việc.

Anh đứng trước cửa sổ bằng kính trong suốt nối liền từ trần đến sàn, một tay đút trong túi quần, tay kia cầm điện thoại thấp giọng dặn dò chuyện gì đó, tay áo sơ mi xắn hờ đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc của mình.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào, hắt lên cặp kính một chút ánh sáng, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Tôi cho anh hai giờ để giải quyết sạch sẽ chuyện này.”

"..."

"Tôi không muốn thấy thêm bất kỳ tin đồn thất thiệt nào lan truyền trên mạng nữa."

"..."

"Từ giờ trở đi mọi thứ liên quan đến vợ tôi, phải để tôi xem qua, không được có lần sau!"

"..."

Anh không thích làm những chuyện vô nghĩa, nếu trong một câu có thể làm xong chuyện, nhất định sẽ không nói thêm câu thứ hai.

Thế mà hôm nay anh lại nói liền ba câu, xem ra thực sự tức giận rồi.

Tôn Lôi cúp điện thoại rồi vội vàng đi xử lý.

Anh ta làm mọi việc rất hiệu quả, sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh ta gửi một tin nhắn WeChat: [Sự việc đã được giải quyết. ]

Khi đó, Phó Ngọc Khâm đang ăn tối với Tiêu Mộng Hy .

Hai đĩa sủi cảo cộng với canh trứng, anh biết cô không thích ăn nóng nên đã cho vào bát cô trước để cho nguội bớt.

Tiêu Mộng Hy không chú ý đến nhiều chi tiết như vậy, trong đầu nặng nề tâm sự, ăn cơm cũng không thấy ngon, tay cầm đũa mà trước sau vẫn chưa gắp xuống lần nào.

Phó Ngọc Khâm liếc nhìn tin nhắn WeChat, trong mắt lóe lên một tia sáng, thay cô đổi một bát canh rồi đưa tới trước mặt cô: "Ăn đi."

Tiêu Mộng Hy giật mình, "Ồ, cảm ơn."

Sủi cảo vừa đưa lên miệng thì điện thoại reo.

Cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng reo mừng: "...Cái gì, blogger đã xin lỗi và xóa bài rồi! Hay là cậu nhìn nhầm rồi, thật hay giả vậy?"

Tề Tuyết: "Đương nhiên là thật rồi, mình xem qua hết rồi không còn bài viết nào cả. Này, cậu tìm được người có bản lĩnh lớn thế nào mà chớp mắt đã giải quyết xong vậy?"

"Mình á? Mình không có tìm."

"Hả? không phải cậu, vậy là ai?"

"Không biết nữa."

"Chẳng lẽ chúng ta gặp may, chú Lôi Phong từ trên trời giáng xuống à."

"Chú Lôi Phong..." Tiêu Mộng Hy vô thức lặp lại, cùng với Tề Tuyết trở nên hứng thú.

Chú Lôi Phong nào đó ở bàn ăn khẽ nhếch khóe môi, lấy điện thoại di động ra trả lời: [Ừ, tôi biết rồi. Đừng quên thứ kia, sáng mai nhớ giao đến. ]

Tôn Lôi: [vâng. ]

Tiêu Mộng Hy nhớ đến mấy cái sủi cảo của mình, nói với Tề Tuyết vài câu nữa, rồi bước nhanh ra ngoài.

Cô quay lại bàn ăn ngồi xuống cằm đũa gắp sủi cảo, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái: "Ngon lắm."

Phó Ngọc Khâm: "Nếu thấy ngon thì ăn thêm đi”

Tiêu Mộng Hy đang trong giai đoạn kiểm soát chế độ ăn uống, vài ngày trước cô thấy rất thích một chiếc váy, vì để bản thân tương xứng với khí chất của chiếc váy nên cô quyết tâm phải giảm béo, vậy nên phải kiểm soát lượng calo không thể ăn quá nhiều.

Ăn xong một cái sủi cảo, uống hai ngụm canh sau đó cô buông đũa xuống: "Em no rồi."

Phó Ngọc Khâm khẽ cau mày, "Không ăn thêm chút nữa sao?"

Tiêu Mộng Hy: "Không được, em phải giảm béo.”

Phó Ngọc Khâm nhìn cô nói với vẻ không tán thành, "Em như vậy không béo."

Tiêu Mộng Hy coi như anh nói lời lẽ khách sáo, lắc đầu: "Anh nói không tính."

Phó Ngọc Khâm sắc mặt hơi trầm xuống, "Vậy ai thì mới tính?"

Tiêu Mộng Hy cười nói: "Đương nhiên đối với em “nó” quan trọng nhất."

"Nó" ở đây là ám chỉ chiếc váy.

Khi cô nói chuyện, trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu hình bóng anh, bộ dạng vừa tinh nghịch lại vừa dễ thương.

Nhưng vào trong mắt Phó Ngọc Khâm đó lại là một bộ dạng khác, anh đang nghĩ người quan trọng nhất với cô ấy... đó là ai?

Tiêu Mộng Hy nói xong, chậm rãi đứng lên, nhưng khi vừa định rời đi lại bị anh nắm tay kéo lại, "Ngồi ăn cùng anh một chút."

Bộ dạng cô trông có vẻ bất đắc dĩ, hậm hực ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin wechat cho Tề Tuyết.

Phó Ngọc Khâm rút tay lại, nhìn đĩa sủi cảo hấp nhưng đã không còn cảm thấy muốn ăn nữa.

Tề Tuyết đang nói chuyện phiếm với Tiêu Mộng Hy về sự dàn dựng vụ việc đánh cắp ý tưởng thiết kế lần này, bên kia đối phương đăng lên mạng tức là đã có sự chuẩn bị đầy đủ muốn khiến họ thân bại danh liệt, nhưng kỳ lạ là ai đã giúp đỡ họ?

Chú Lôi Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, Tế Tuyết hỏi: [Có phải chồng cậu đã trở về Trung Quốc? ]

Tiêu Mộng Hy : [À, vừa trở về. ]

Tề Tuyết: [Chú Lôi Phong có thể chính là chồng cậu đấy? ]

Tiêu Mộng Hy : [Không thể nào, không phải là cậu không biết mối quan hệ giữa mình và anh ấy chỉ là cuộc hôn nhân thương nghiệp thôi, đôi bên không có tình cảm, vợ chồng không có tình yêu thì làm sao anh ấy có thể giúp mình chứ. ]

Tề Tuyết: [Vậy sao? Nhưng trực giác của tớ lại cho rằng chính là anh ấy, cậu không nhận ra anh ấy vừa trở về thì sau đó sự việc được giải quyết à, một người đàn ông không có năng lực thì không có khả năng giải quyết được đâu. ]

Tiêu Mộng Hy: [ Cậu tỉnh lại đi, nhất định không phải anh ấy. ]

...

Mười giờ, Tiêu Mộng Hy rửa mặt xong thì lên giường chuẩn bị ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô và Phó Ngọc Khâm đã thỏa thuận ba chương, không ai được vượt qua ranh giới, mỗi người chỉ được nằm bên phần của mình.

Phó Ngọc Khâm không có biểu tình gật đầu, xem như đồng ý.

Tiêu Mộng Hy nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh khẽ chau mày, vẫn khó chịu như một năm trước.

Cười một cái sẽ chết người sao?

Cô kéo chăn lên nằm nghiêng ngủ thϊếp đi.

Không lâu sau, bên kia giường đèn bàn cũng tắt khiến căn phòng chìm vào bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấp của cả hai thì không nghe ra thêm một âm thanh nào khác.

Tiêu Mộng Hy lăn lộn cả ngày nên hơi mệt, thật sự ngủ rất nhanh.

Phó Ngọc Khâm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt, đôi môi đỏ mím chặt chậm rãi cong lên, anh đưa tay nhẹ nhàng khẽ vuốt tóc cô.

-

Ngày hôm sau, cô bị tiếng sột soạt đánh thức, mở mắt ra nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mới nhớ ra đây là nhà mình, lại nhớ tới Phó Ngọc Khâm đã trở về.

Trầm ngâm một hồi, cô vén chăn xuống giường bước ra khỏi phòng ngủ, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, đôi mắt hơi híp vì mới ngủ dậy của cô đột nhiên mở to.

Đâu đâu cũng có túi và hộp, nhìn phần lớn logo in trên đó đều là phiên bản giới hạn, cô tùy tiện lật xem thì thấy nào là quần áo, giày dép, phụ kiện trang sức...

Nhiều đến đếm không xuể.

Tiêu Mộng Hy : Đây là… chuyện gì đây? ?

Phó Ngọc Khâm bưng bữa sáng đi tới, "Tỉnh rồi hả? Rửa mặt rồi ăn cơm này."

Tiêu Mộng Hy chỉ vào chiếc túi trên mặt đất hỏi: "Đây là?"

Phó Ngọc Khâm: "Tặng em."

Tiêu Mộng Hy: "..."

Đây là đem cả trung tâm thương mại về nhà à?

Đúng là có bệnh mà!

-

Trên đường đến studio, Tiêu Mộng Hy nhận được điện thoại của Tề Tuyết, cô ấy dường như sắp nổi máu gà, "Aaaa, tớ điều tra ra rồi."

Tiêu Mộng Hy: "Mới sáng sớm cậu đã lên cơn thần kinh gì thế?"

Tề Tuyết kích động nói: "Người anh em họ của bạn tớ, cái người làm quảng cáo ấy nói với tớ rằng chú Lôi Phong là..."

Tiểu Mông: "Ai?"

Tề Tuyết cười khúc khích, "Chồng cậu."

Tiêu Mộng Hy đạp phanh xe, "Ai chứ?"

Tề Tuyết: "Phó Ngọc Khâm."

Chuyện này khiến Tiêu Mộng Hy rất kinh ngạc, làm sao có thể là anh ấy?

Anh ấy trông không giống như người sẽ can thiệp vào chuyện của người khác.

Tiêu Mộng Hy nhìn lên bầu trời qua cửa sổ xe, mặt trời vẫn đang từ từ mọc lên ở phía đằng đông.

Đang là giữa ban ngày, nên đây không thể là giấc mơ được.

“Cậu chắc chứ?” cô hỏi.

Tề Tuyết: "Có phải cậu thấy kinh ngạc lắm phải không? Cảm động rồi? Có nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp không?"

Tiêu Mộng Hy trợn tròn mắt, "Sớm hứa rồi."

Tề Tuyết nghe ra điểm trọng yếu từ những lời này, cười nói: "Xem ra tối hôm qua rất kịch liệt, mấy hiệp?"

Tiêu Mộng Hy chậc lưỡi, "Là một người phụ nữ chưa chồng mà muốn nghe phụ nữ có chồng kể chuyện này sao, cậu chịu nổi à?"

“Da mặt tớ dày, yên tâm đi tớ chịu được.” Tề Tuyết cười ha hả, “Mau đến đây đi.”

“Phẩm hạnh.” Phía sau có tiếng còi xe vang lên, Tiêu Mộng Hy nói: “Được rồi, không nói nữa, tý nữa gặp.”

Cô cúp điên thoại, khởi động xe tiếp tục đi tiếp.

Khi đến studio, điện thoại lại reo và lần này là Tiêu Mộng Ninh.

Cô một tay xách túi, một tay cầm điện thoại, "Anh có chuyện gì vậy?"

Tiêu Mộng Ninh tức giận nói: "Em thế là làm sao vậy?"

Tiêu Mộng Hy có vẻ bối rối, "Em bị làm sao?"

Tiêu Mộng Ninh: "Vừa rồi anh kêu trợ lý đem quần áo đến chung cư cho em, sao em lại không nhận?"

Tiêu Mộng Hy dừng lại, "Anh đưa đến khi nào?"

“Sáng sớm nay,” Tiêu Mộng Ninh khó chịu nói, “Em có biết trợ lý nói lại với anh như thế nào không?”

"Nói gì?"

"Chồng em, không-cần-thiết!"