Tiêu Mộng Hy gạt mái tóc rối một chút, từ dưới đất đứng lên, lúc lướt qua Phó Ngọc Khâm còn cho anh một ánh mắt xem thường, ngón tay chỉ vào anh vài cái, luôn cảm thấy anh đang cố ý gây sự.
Nhưng cô không có chứng cứ.
Được rồi, nếu muốn quỳ như vậy, thì quỳ đi. Vừa hay cô cũng chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh người quỳ sầu riêng rầm rộ đó, có người chủ động làm tiền lệ cũng rất tốt.
Ra khỏi cửa phòng ngủ, liếc mắt liền nhìn thấy đồ trên bàn trà, cô chỉ vào hỏi: “Đây là?”
Phó Ngọc Khâm: “Bánh ngọt.”
“Đương nhiên em biết đây là bánh ngọt.” Tiêu Mộng Hy liếc mắt một cái, hiểu ra nói: “Anh đừng nói với em là anh muốn quỳ cái này đấy nhé?”
Phó Ngọc Khâm đi tới, bĩu môi: “Đây không phải là hình sầu riêng sao?”
Đây mẹ nó là hình sầu riêng, chứ đây không phải là vỏ sầu riêng a.
Tiêu Mộng Hy híp mắt trừng anh: “Cái này không được, anh quỳ cái này một chút thành ý cũng không có, anh phải quỳ cái kia.”
Cô tiện tay chỉ về phía trước.
Phó Ngọc Khâm: “Cái nào?”
“Chính là cái kia..” Khi Tiêu Mộng Hy nhìn lại, phía trước trống trơn: “Những quả sầu riêng kia đâu?”
Phó Ngọc Khâm chỉ chỉ lò nướng: “Làm bánh sầu riêng.”
Tiêu Mộng Hy quay đầu sang bên kia, nhìn chằm chằm lò nướng đang vận hành hồi lâu, trên mặt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi: “Nhanh như vậy? Anh gạt em phải không?”
Phó Ngọc Khâm: “Em thì sao?”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Chết tiệt!
Lại đi theo dấu chân của người nào đó.
Phó Ngọc Khâm lạnh nhạt hỏi: “Vậy còn quỳ không?”
Tiêu Mộng Hy xụ mặt: “Quỳ cái rắm, sầu riêng cũng không có.”
Nói xong câu đó, cô nhấc chân đi tới bên cạnh bàn trà, dùng ngón tay quệt một miếng kem, ngậm trong miệng nếm thử.
Khóe môi hơi nhếch lên, càng cảm thấy bánh này ngọt.
Thật ngọt.
Nhưng khi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc hôn anh, cảm giác cũng có chút mất mát...
Ngọt.
Phó Ngọc Khâm ở một bên yên lặng nhìn, dưới ánh đèn, cô gái hơi khom nửa người trên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quệt chút kem, chậm rãi bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi phấn nộn lộ ra, theo ngón tay liếʍ xuống, trên mặt là nụ cười chưa thỏa mãn.
Cô cười rộ lên rất đẹp, trong con ngươi giống như vây quanh ngôi sao, ánh sáng xuyên thấu qua lông mi dài rủ xuống đến nốt ruồi ở đuôi mắt, giống như mặt hồ bình tĩnh chiếu bóng.
Nhất thời, mặt Phó Ngọc Khâm không biểu cảm nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Hầu kết Phó Ngọc Khâm chuyển động một chút, xoay người đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước lạnh từ trong tủ, mở nắp, ngửa đầu uống hết nửa chai.
Tiêu Mộng Hy nghe thấy âm thanh liền đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn qua: “Sắp ăn cơm rồi sao lại uống nước lạnh?”
Phó Ngọc Khâm vặn nắp lại: “Anh nóng.”
Tiêu Mộng Hy nhìn nhiệt độ điều hòa trên tường, khó hiểu nói: “Bình thường cũng để nhiệt độ này, sao không thấy anh nóng.”
“Bình thường không nóng, hôm nay nóng.” Phó Ngọc Khâm đặt ly nước xuống: “Anh đi tắm trước, cơm tối em đừng động, đợi anh ra sẽ làm.”
Tiêu Mộng Hy lắc đầu, người đàn ông kỳ quái.
Phó Ngọc Khâm nhanh chóng tắm nước lạnh, mặc áo ngủ đi ra, trên người mang theo một cỗ khí lạnh.
Tiêu Mộng Hy đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, sau khi cảm nhận được luồng khí lạnh, ngước mắt hỏi: “Anh tắm nước lạnh à?”
Phó Ngọc Khâm lấy khăn lông lau đầu, nhàn nhạt trả lời một tiếng: “...Ừm.”
Tiêu Mộng Hy giơ điện thoại di động lên cao, ý đồ để cho anh nhìn thấy chữ viết trên đó: “Trên mạng nói đàn ông tắm nước lạnh không tốt, ảnh hưởng đến đời sống tìиɧ ɖu͙©.”
Phía sau lại thêm một câu: “Dễ biến thành thái giám.”
“...”
Tiêu Mộng Hy sợ anh không tin, cố ý phóng to hình ảnh, làm như thật: “Hình như còn dễ bị co lại.”
Sợ anh không hiểu cô cố ý giải thích một chú: “Vốn là dài như này, sau đó... trở nên ngắn hơn.”
Tiêu Mộng Hy vừa miêu tả vừa khua tay múa chân, trông còn rất gợi cảm.
Thấy cô khoa tay múa chân, sắc mặt Phó Ngọc Khâm dần trở nên khó hiểu, ném khăn lông trong tay xuống, xoa xoa tóc trên trán, khoác lên đai lưng áo ngủ, không đứng đắn nói: “Nếu không anh cởi ra, em kiểm tra một chút?”
“...”
“Nhìn xem có ngắn hơn không?”
“...”
“Hay nó có nhỏ đi không?”
“...”
“Em có muốn tự kiểm tra chất lượng của nó không?”
“...”
Anh từng bước từng bước tới gần, một chân quỳ gối trên ghế sô pha, vây Tiêu Mộng Hy giữa hai tay.
Tay Tiêu Mộng Hy chắn giữa hai người, nửa người trên lui về phía sau từng chút một, đến khi chống lên lưng ghế sô pha, đầu nghiêng về phía sau, nhìn chằm chằm anh, thật lâu không biết cái gì.
Phó Ngọc Khâm: “Không phải ông nội em hỏi sinh mấy đứa sao?”
Tiêu Mộng Hy: “Hả?”
Phó Ngọc Khâm: “Anh cũng rất tò mò, bà Phó tính sinh mấy đứa?”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Ai muốn sinh với anh.
Cô nuốt nước miếng, dùng sức đẩy anh, ra vẻ trấn tĩnh nói sang chuyện khác: “Anh tránh ra, em, em đói bụng.”
Con người cô rất ít khi mồm miệng không lanh lợi.
Lần này có chút đặc thù.
Phó Ngọc Khâm duỗi chân, kéo người lại hỏi: “Em muốn ăn như thế nào?”
Tiêu Mộng Hy qua tròng kính nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy của anh, cắn cắn môi: “Anh, anh có thể là hiểu lầm rồi.”
Cô đưa tay chỉ chỉ bàn ăn: “Không phải ăn cái kia của anh, mà là ăn cái kia.”
Phó Ngọc Khâm lại lần nữa không đứng đắn đứng lên: “Tốt lắm, cho em ăn no trước, sau đó anh lại ăn.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Trời ạ.
Đây là mấy lời giảo hoạt gì vậy chứ!
Lúc ăn cơm, Tiêu Mộng Hy ăn có chút không yên lòng, trong đầu luôn lướt qua những hình ảnh không thể miêu tả, khóe mắt không tự giác liếc trộm người nào đó đối diện một cái.
Càng cảm thấy anh có chút...mặt người dạ thú.
Ngoài mặt là một người đàn ông cao lãnh cấm dục, nhưng bên trong so với ai khác đều không thể trêu chọc.
Lúc nghĩ quá nhiều, chân dưới bàn trong lúc vô tình duỗi về phía trước, duỗi có chút quá độ, khoát lên trên đùi anh, ngón chân khẽ gãi, giống như đang thầm mời gọi.
Cô thầm nghĩ: hỏng rồi.
Vội vàng thu chân rút lui.
Còn chưa lui ra, tên mặt người dạ thú phía đối diện nói: “Ăn no rồi?”
Tiêu Mộng Hy chớp đôi mắt to ngập nước lắc đầu: “Chưa.”
Phó Ngọc Khâm gắp cho cô miếng sườn: “Ăn cái gì bổ cái đó, tối nay ăn nhiều cái này.”
“...” Mới đầu, Tiêu Mộng Hy không hiểu ý của anh, sau đó bắt đầu hiểu ra ám chỉ của những lời này.
Ý của anh là đêm nay ăn cô không còn miếng nào!!!!!
Sao anh lại ác như vậy chứ!!!
Phó Ngọc Khâm gắp liền hai miếng sườn.
Tay Tiêu Mộng Hy run lên hai lần, nhanh chóng ăn hai miếng cơm, đặt đũa xuống: “Em ăn no rồi, anh tiếp tục đi.”
Phó Ngọc Khâm vừa muốn khuyên cô ăn nhiều một chút, cô vội vã đi vào phòng ngủ, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Tiêu Mộng Hy đi vào phòng ngủ, dán tai vào cửa lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy không có bất kỳ âm thanh nào, lặng lẽ ngồi trở lại trên giường, cầm điện thoại di động mở WeChat của Tề Tuyết.
Cuộc gọi thoại, kết nối ngay lập tức.
Tiêu Mộng Hy đè thấp giọng: “Tề Tuyết, cứu bé đi.”
Lúc đó Tề Tuyết đang đứng trên đường hóng gió, phía sau là một cửa hàng quần áo nam, cô ấy vốn định đi dạo.
Cô ấy hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Mộng Hy: “Tên ác ma Phó Ngọc Khâm kia quá xấu xa, luôn trêu chọc mình, anh ấy còn muốn ăn mình, làm sao đây làm sao đây?”
Tề Tuyết phản ứng trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ra, bắt đầu diss cô.
“Ý cậu là gì, cậu đang khoe khoang đời sống tìиɧ ɖu͙© của cậu với mình? Cậu quá nhẫn tâm, quá độc ác, mình khinh cậu.” Tề Tuyết chậc chậc hai tiếng: “Hừ, không được, mình cũng đi tìm đời sống tìиɧ ɖu͙© của mình.”
“?? Không phải mình, ôi, cậu đừng cúp...” Tiêu Mộng Hy còn chưa nói hết câu đã bị cúp máy.
Cô nhìn màn hình tối đen một hồi cảm khái: Mình có ý khoe khoang sao? Cậu không nghe thấy giọng của mình đang run rẩy hay sao?
Cô cắn ngón tay ngây người một phút đồng hồ, gửi tin nhắn thoại cho Hạ Manh Manh, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã nói trước: “Nếu cậu muốn khoe khoang với mình về đời sống tìиɧ ɖu͙© của cậu, vậy cậu không cần nói nữa. Nhưng có chuyện này mình muốn nhắc nhở cậu một chút, biết cậu sống rất phóng đãng, nhưng mà...cậu cố ý gọi điện thoại khoe khoang, chuyện này là vô cùng sai trái!”
“Không phải, mình không có ý đó, mình...” Tiêu Mộng Hy vội vàng nói.
Hạ Manh Manh: “Cậu không có ý gì, chẳng lẽ cậu không muốn nói cho mình biết, Phó Ngọc Khâm nhà cậu tính ăn cậu, cậu rất sợ hãi, rất lo âu, tim đập rất nhanh, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi sao. Bây giờ cậu đang ở trong phòng ngủ lén gọi điện thoại chứ gì.”
Tiêu Mộng Hy tim đập rất nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lén ở trong phòng ngủ gọi điện thoại: “...”
Vãi!
Bệnh này đoán thật con mẹ nó chuẩn!
Hạ Manh Manh nói xong, cong môi: “Tại sao cậu không nói gì? Chột dạ sao?”
Tiêu Mộng Hy mím môi: “Cậu nói hết rồi mình còn nói cái rắm gì nữa, mình chột dạ cái gì chứ, cúp đây!”
Cúp điện thoại, cô mở nhóm “Không gầy hai mươi cân tuyệt đối không đổi tên”, không nói hai lời, trực tiếp giải tán.
Một lát không gặp cũng dám cãi nhau với cô, đây là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Bực mình!
Quá bực mình!
Một phút sau, Tề Tuyết nhận ra sai lầm của mình gửi tin nhắn tới.
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Tuyết: [Mình cảm thấy đời sống tìиɧ ɖu͙© không quan trọng bằng cậu, hay là chúng ta nói chuyện tiền bạc đi? Nếu cậu bận thì năm xu cũng được mà.]
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Manh: [Có chuyện muốn nói rõ với cậu một chút, người vừa nói chuyện với cậu không phải mình, là một nhân cách khác của mình, xin trực tiếp bỏ qua.]
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Tuyết: [Người dập đầu jpg.]
Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên Manh: [Ôm đùi jpg.]
Không bao lâu đã lướt màn hình.
Tiêu Mộng Hy thấy hai người họ nhận sai “một câu bà cô của tôi ơi, một câu mình sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng mình đi”, lại một lần nữa tạo nhóm, tên nhóm vẫn như cũ là: Không gầy hai mươi cân tuyệt không đổi tên.
Nhớ tới tình tiết vừa rồi, lần này Tề Tuyết và Hạ Manh Manh ngoan hơn một chút, ba người trò chuyện trong nhóm, bắt đầu từ câu “Khi nào mình mới có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙©” của Tề Tuyết, bắt đầu cuộc thảo luận dài đến hai mươi phút.
Liên quan đến cấp độ trên đến mấy lần mang thai, xuống đến thời gian sống cụ thể của tϊиɧ ŧяùиɠ, ngay cả một tuần mấy lần quan hệ tìиɧ ɖu͙© thích hợp nhất, tư thế nào tốt nhất cũng nằm trong phạm vi thảo luận.
Ba người triển khai một lớp học sinh lý “sinh động, không nghiêm túc, đa tư duy”.
Tiêu Mộng Hy là người phụ nữ duy nhất đã kết hôn, phổ cập khoa học chừng mười phút, cuối cùng, cửa truyền đến tiếng bước chân mới dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, người nào đó dựa vào khung cửa hai tay khoanh trước ngực lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, cặp mắt dưới tròng kính kia càng thêm câu dẫn.
Cô chỉ lo nhìn anh, quên mất ba người trong nhóm Wechat đang bật mic.
Tề Tuyết cười hì hì: “Sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© cũng có giới hạn, nhất định không nên miệt mài quá độ, tâm Tổng giám đốc Phó chịu không nổi, không sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© sớm, vậy cậu liền thảm rồi.”
Cô ấy như vậy, phần thú vị chiếm đa số.
Tiêu Mộng Hy nghe câu “đời sống tìиɧ ɖu͙© cũng có giới hạn, Tổng giám đốc Phó chịu không nổi” trên mặt chợt cảm thấy khô nóng, lông mi dài chớp hai cái, còn chưa kịp phản ứng, phía sau lại tới càng mạnh hơn.
Hạ Manh Manh xen vào: “Được rồi, người ta có cái gì không hiểu chứ, còn cần cậu dạy sao? Đừng làm phiền đời sống tìиɧ ɖu͙© của người ta nữa, tiên nữ cố lên, làm chết hắn! Làm không chết, thì cậu là kẻ thua cuộc!”