Hôn Liêu

Chương 21

Động tác đóng mở cửa liền mạch lưu loát, để lại cho Phó Ngọc Khâm bóng dáng thướt tha.

Phó Ngọc Khâm qua cửa xe nhìn cô hồi lâu, khóe miệng cũng nhếch lên, tạo thành một đường cong mờ nhạt, con ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng, chỗ sâu nhất trong con ngươi là bóng dáng của cô.

Một lúc lâu sau, tài xế hỏi: “Tổng giám đốc Phó bây giờ trở về công ty sao?”

Phó Ngọc Khâm thu hồi ánh mắt ảm đạm nói: “Đi đến tiệm bánh ngọt gần đây nhất.”

Hơn mười phút sau, anh từ tiệm bánh ngọt đi ra, phía sau truyền đến những âm thanh xì xào bàn tán: “Không nghĩ tới người đàn ông đó lớn lên đẹp trai như vậy nhưng cũng mê loại này.”

“ y nha, đây là lần đầu tiên có người làm bánh hình quả sầu riêng đó.”

“Đầu hắn chắc là không bình thường đi?”

“Nếu là như vậy thì thật là đáng tiếc.”

“……”

Tiêu Mộng Hy đi không bao lâu, liền lấy ra điện thoại di động gọi cho Tề Tuyết, hỏi rõ các cô đang ở đâu, sau đó lái xe đến.

Tề Tuyết ngậm chiếc đũa liếc hướng người nào đó, nghe cô than vãn xong sau, nhíu mày hỏi: “Cậu cứ như vậy đem Phó Ngọc Khâm bỏ rơi?”

Tiêu Mộng Hy rót cho chính mình một ly nước, ngửa đầu lên uống hết gần nửa ly, lấy quá khăn giấy lau sạch sẽ môi, chậm rì rì nói: “Ánh mắt của cậu là có ý gì ? Cái gì gọi như vậy? Các cậu không nghe được mình vừa nói những gì sao? Phó Ngọc Khâm anh ấy căn bản không phải người như các cậu nhìn thấy, anh ấy con người người này quá…… Quá chó.”

Hạ Manh Manh tấm tắc hai tiếng, khóe miệng thiếu chút nữa nhếch lên đến trên trời, “Hiện tại tớ rốt cuộc phát hiện vì sao nhiều người trong giới lại không thích cậu đến như vậy, cậu quá may mắn, may mắn đến mức làm người ta ghen ghét. Nhưng cậu lại không quý trọng, thật giống như rõ ràng ăn bánh kem, cố tình nói mình ăn phân. Nói đi, cậu đang trách ai chứ?”

Câu cuối cùng cô ấy nói thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lấy cái muỗng gõ lên đầu cô.

Tiêu Mộng Hy trợn to đôi mắt ngó trái ngó phải, nghi ngờ hỏi: “Ai, không đúng, hai người từ khi nào lại về cùng một phe với nhau như vậy?”

Tề Tuyết bẹp miệng, liếc mắt nhìn một cái Hạ Manh Manh, trên mặt cười như nở hoa: “Vừa mới đây.”

Cánh tay Hạ Manh Manh đặt lên trên vai Tề Tuyết, nhếch môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Như thế nào, ghen ghét sao? Ha, cho cậu ghen ghét chết.”

Tiêu Mộng Hy cho cô ấy ánh mắt cô suy nghĩ nhiều rồi: “Mình ghen ghét? Mình ghen ghét cậu béo hơn mình sao? Hay ghen ghét cậu bị đàn ông đá sao? Hay ghen ghét cậu ngốc hơn mình?”

Mỗi câu cô nói xong, khóe miệng lại nhếch lên một chút.

Cô ấy nhận thua.

Cô ấy hít sâu một hơi, ôm tay thi lễ nói: “Chị gái, cậu mạnh hơn.”

Tiêu Mộng Hy nhún nhún vai, sợ người ta không tức chết mà nói: “Thật sự so với cậu cũng mạnh hơn một chút đi, không sao, về sau chị gái che chở cho cậu, bảo đảm người gặp người thích hoa gặp hoa nở.”

Cô rũ mắt nhìn một bàn đồ ăn, cầm chiếc đũa chọn lựa, nhìn đến một đĩa củ cải bào sợi: “Được rồi, về sau cậu chỉ có thể ăn cái này.”

Hạ Manh Manh chớp chớp mắt, biểu tình như cậu bị bệnh sao: “Cậu tính toán nuôi mình giống như nuôi thỏ sao?”

Tiêu Mộng Hy lắc đầu, “À không, thỏ con đáng yêu hơn nhiều so với cậu. Mình tính toán nuôi cậu như một sản phẩm cao cấp, khi nào gầy thành tia chớp, cậu mới có thể ăn đồ ăn khác. Hiện tại mục tiêu phía trước chưa hoàn thành, cậu chỉ có thể ăn……”

Cô bĩu môi, lại đẩy đẩy cái đĩa: “Cái này.”

Tề Tuyết từ sâu trong nội tâm mà thở dài: “Một đĩa như vậy làm sao mà đủ nha.”

Cô đếm qua một chút, nhiều lắm cũng chưa đến hai mươi sợi mỏng nha.

Tiêu Mộng Hy: “Cậu nghĩ gì vậy? Ai nói là ăn hết chỗ này, cậu ấy chỉ có thể ăn một nửa.”

Hạ Manh Manh: “……”

Tề Tuyết: “……”

Một khi đã hình thành kế hoạch giảm béo, thái độ phải thực nghiêm túc, vì để có thể thành công, Hạ Manh Manh quyết định kéo thêm người tập luyện cùng mình.

Đôi tay Tề Tuyết nắm chặt cái đĩa, không chịu buông tay: “Tớ, tớ không giảm cân, tớ không béo.”

Câu nói sau Tiêu Mộng Hy không quá thích, trên thế giới còn có người nói rằng mình là người phụ nữ không béo sao? Từ trẻ em ở nhà trẻ cho đến bà cố nội đã về hưu, ai mà không kêu gào muốn gầy, muốn giảm cân sao.

Cô dứt khoát đoạt lấy cái đĩa: “Được rồi, cần phải giảm cân.”

Tề Tuyết: “Tớ không……”

Tiêu Mộng Hy: “Cậu còn muốn theo đuổi Tôn Lôi hay không?”

Tề Tuyết: “……”

Mẹ kiếp, người ta uy hϊếp thì chính là không thể phản kháng.

Ngay sau đó, Tiêu Mộng Hy đưa cho các cô quy định của kế hoạch giảm béo, gửi đến đoạn chat “Không gầy hai mươi cân tuyệt không sửa tên” của ba người bọn họ.

Tề Tuyết cùng Hạ Manh Manh thì thầm, nhắn tin qua lại với nhau.

Không gầy hai mươi cân tuyệt không sửa tên Tuyết: [Tớ nghĩ cậu ấy bị Phó Ngọc Khâm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, máu bơm lên đại não không đủ, dẫn đến chứng hiếu động thái quá trong thời gian ngắn.]

Không gầy hai mươi cân tuyệt không sửa tên Manh: [Cậu xác định là thời gian ngắn sao, không phải lâu dài chứ? ]

Không gầy hai mươi cân tuyệt không sửa tên Tuyết: [Lời này của cậu có chút đáng sợ, ô ô, chị gái à cậu đừng làm tớ sợ như vậy chứ.]

Không gầy hai mươi cân tuyệt không sửa tên Manh: [Tớ đã thành xác chết, không thể sống lại với con người đấy được.]

Hai người bọn họ nhắn tin dưới gầm bàn, Tiêu Mộng Hy lấy chiếc đũa gõ gõ đĩa thức ăn: “Thất thần như vậy làm gì, mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi giảm cân.”

Tề Tuyết đặt tay ở trên bụng tay, ngửa nửa người trên, biểu tình trên mặt đau đớn, nói: “Ai, hôm nay bà dì tớ đến, không thể vận động mạnh nên hai cậu đi đi thôi.”

Tiêu Mộng Hi không khách khí vạch trần cô ấy: “Không phải bà dì của cậu mới đi sao?”

“Cái gì nha? Vừa mới đi sao?” Lông mi Tề Tuyết run vài cái, tròng mắt đảo quanh một vòng: “A, đó có thể là do bà dì luyến tiếc tớ, lại đến lần thứ hai, tớ cũng không thể làm cái gì khác.”

Tiêu Mộng Hy cho cô ấy cái nhìn xem thường: “Giả vờ.”

Tề Tuyết khóc lóc: “Tớ…… Không có giả vờ.”

Tiêu Mộng Hy chỉ còn cách dùng át chủ bài: “Tôn Lôi.”

“Bụng tớ không đau, tớ đi.” Tề Tuyết lập tức ngồi thẳng eo.

Tiêu Mộng Hy vừa lòng gật đầu, tầm mắt rơi xuống mặt Hạ Manh Manh, Hạ Manh Manh không còn gì luyến tiếc mà nói: “Được, mình đi.”

-

Sau ba giờ ở trong phòng tập thể thao, sau khi ra ngoài Tề Tuyết cũng Hạ Manh Manh như muốn gục ngã, hai chân còn run hơn cả Parkinson.

Tiêu Mộng Hy hận luyện sắt không thành thép dùng ngôn ngữ đập các cô: “Nhìn bộ dạng này của các cậu đi, còn tiếp tục được nữa hay không!”

Hạ Manh Manh xụi lơ ngồi ở trên ghế: “Cậu muốn thì tự đi mà tập luyện.”

Tiêu Mộng Hy hất tóc trên vai, nói: “Mỹ nữ như tớ mà còn cần tập thể hình hay sao?”

“……” Hạ Manh Manh bắt đầu hối hận, hôm nay vì cái gì cô ấy lại gặp được Tiêu Mộng Hy, vì sao cô ấy lại từ đối thủ một mất một còn trở thành đồng bọn chứ.

Trời đất ơi, đầu cô chắc hỏng mất rồi.

Tề Tuyết an tĩnh ngồi trên một cái ghế khác.

Tiêu Mộng Hy khen ngợi nói: “Cậu xem Tiểu Tuyết của nhà chúng ta thật ngoan.”

Tề Tuyết không có nhiều sức lực nâng cánh tay lên, nghẹn giọng nói: “Không phải tớ ngoan, tớ là mệt muốn chết. Hy Hy tớ nghĩ cậu vẫn là đem tớ gϊếŧ luôn đi, không cần dùng cách này để tra tấn tớ.”

Tiêu Mộng Hy: “…… Cái miệng nhỏ của cậu còn có thể nói như vậy xem ra không có việc gì nghiêm trọng.”

Tề Tuyết giơ tay lên nói: “Đây là hồi quang phản chiếu trước khi chết nha.”

-

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, ba người nhà ai nấy về tìm mẹ.

Trên đường, Tiêu Mộng Hy nhắn tin qua WeChat cho người nào đó, nhắc nhở anh, đừng quên mang sầu riêng về. Giải tỏa cả một bữa trưa, tâm tình tốt lên không ít. Bà Phó có lương tâm bổ sung thêm một câu.

Cao quý thiên nga trắng: [Không cần mua sầu riêng quá lớn.]

Không bao lâu thu liền nhận được phản hồi.

Tên đàn ông chó chết này: [Đã mua rồi.]

Tên đàn ông chó chết này: [Cần anh đi đón em không?]

Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm tin nhắn mới được gửi đến của người nào đó, hơi nheo mắt nhìn cái dấu “?”kia, quả nhiên không thể hi vọng gì vào trai thẳng mà.

Đầu óc bọn họ toàn bã đậu.

—— Óc bã đậu!

Cao quý thiên nga trắng: [Không cần, em lập tức về đến nhà. ]

Tin nhắn vừa gửi đi, cửa thang máy liền mở ra, cô đạp giày cao gót bước vào trong, nhấn số tầng, quay người vào góc của thang máy sửa sang lại quần áo và chỉnh lại chiếc khăn lụa trên cổ.

Tinh xảo như cô, vẫn là phải chú ý chi tiết một cách tốt nhất.

Nói đến chi tiết thì tóc cũng không thể nào bỏ qua.

Thang máy mở cửa ra, cô vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa ở cửa, người này đích thân ra đón cô sao, Tiêu Mộng Hy chớp chớp mắt, đây là chuyện gì nha?

Phó Ngọc Khâm thuận tay đón lấy chiếc túi trên tay cô, nghiêng người làm tư thế mời vào.

Tiêu Mộng Hy nghi ngờ bước vào, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, cô lấy tay che miệng, đôi mắt mở to, nhìn đến phát ngốc.

Trên sàn nhà để đầy sầu riêng, kích thước còn rất đều nhau, từ chỗ cô nhìn qua, quả thực là đủ cứng, quỳ gối khẳng định rất đau.

Cô đứng đó bất động, quên mất phải làm gì tiếp theo.

Phó Ngọc Khâm đem túi của cô đặt lên trên tủ, đi đến bên cạnh cô, hơi khom lưng, tiến đến bên tai cô: “Như vậy đã đủ hay chưa?”

Lông mi Tiêu Mộng Hi run lên, chậm rãi buông tay xuống: “......Hả?”

Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Làm bánh sầu riêng cho em.”

Hơi thở ấm nóng thổi vào tai Tiêu Mộng Hy, làm cho tai cô có chút ngứa, cô nghiêng đầu né tránh——

Môi trong lúc vô ý dán lên mặt anh.

Cảm giác mềm nhẵn, trơn trụi.

Hô hấp của Tiêu Mộng Hi cứng lại, cả cơ thể đứng yên trong giây lát.

Tay nắm chặt làn váy, quên mất phải đẩy ra, cũng quên lui về phía sau.

Bằng mắt thường đã có thể thấy được cổ cô ửng đỏ lên, lan dần lên đến trên tai, hai má ửng hồng lên.

Người khác không biết còn tưởng rằng cô uống quá nhiều.

Trên thực tế, Tiêu Mộng Hy cũng cảm thấy chính mình uống quá nhiều, nếu không vì sao cô đột nhiên cảm thấy có chút say, ngoại trừ say còn có chút khô nóng.

Trên trán mơ hồ toát mồ hôi.

Má ơi ——

Nóng quá.

Nóng quá.

Nóng quá.

Môi vừa muốn động, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô, cô, cô hôn……

Giây tiếp theo, cô trực tiếp đẩy Phó Ngọc Khâm ra, theo phản xạ có điều kiện mà kéo cánh tay anh lại ngay sau đó liền cắn xuống, không khống chế được sức lực, có chút dùng sức mà cắn xuống.

Phó Ngọc Khâm giống như đã sớm đoán trước được cô sẽ có phản ứng như vậy, cũng không trốn tránh, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, chờ cô cắn xong rồi, đưa cho cô: “Lau đi.”

“……” Tiêu Mộng Hy nhìn, thầm nghĩ: Anh hẳn là có bệnh đi.

Cô rũ mắt nhìn mắt nhìn dấu son trên áo sơ mi của anh, ngón chân dùng sức moi moi mặt đất, tính moi cái hố để đem chôn chính mình.

Sao cô lại có thể hôn anh chứ?

Sao lại có thể hôn anh được?

Sao lại có thể hôn anh?

Suy nghĩ hiện tại của cô là, về sau hãy kêu cô mà Viên Minh đại sư*, bởi vì tùy lúc cô đều muốn chết.

Bước tiếp theo sau khi hoàn hồn của cô chính là chạy vào phòng ngủ mà không quay đầu nhìn lại, “phanh” cánh cửa phòng ngủ bị đóng vào thật mạnh. Không bao lâu bên trong liền truyền tới tiếng la hét đấm ngực dậm chân đến khàn cả giọng.

“A a a a, mình vừa làm cái gì vậy chứ?”

“Ô ô ô ô, sao mình lại có thể hôn anh ấy như vậy?”

“Cái kia đó không phải mình đâu?”

“Đúng vậy, khẳng định không phải là mình.”

“Nha nha nha nha, đó chính là mình nha.”

“…… Muốn chết mất.”

Tiêu Mộng Hy nằm ở trên giường quay cuồng, chốc lát lại quỳ gối trên giường đâm đầu vào gối, chốc lát lại cầm gối lên đánh đấm vài cái, chốc lát lại ôm đầu gối cắn ngón tay.

Nhìn như bệnh tình còn nghiêm trọng hơn so với tâm thần phân liệt.

Nếu có sắp xếp cấp bậc, hẳn là phải từ cấp năm trở lên

Khóe miệng cô từ từ nhếch lên, hàm răng trắng như tuyết dần dần lộ ra, mặt mày chậm rãi cong lên thành hình cung đẹp mắt, với lấy cái gối ôm đặt ở đầu gối, vùi mặt vào đó.

Nhớ tới nụ hôn thoáng qua vừa rồi, tâm tình thế nhưng có chút vui vẻ.

Chính là dùng môi hôn….

Là loại cảm giác này.

Còn……

Rất khác nhau.

Ngay lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, cô giật mình, thân mình lệch về một phía, rơi xuống sàn nhà.

“Phó Ngọc Khâm anh có biết hù dọa người ta có thể dọa chết người hay không.” Tiêu Mộng Hy che lại mông, nói, “Anh tốt nhất là có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Phó Ngọc Khâm đặt tay ở trên tay cầm của cửa, nâng cằm lên: “Anh đã chuẩn bị xong rồi.”

“Cái gì?”

“Quỳ sầu riêng.”

“!!!”