Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 65: Tôi hận anh

Chương 65: Tôi hận anh

Thiên Kim nghĩ do Phù Dung như vậy cho nên Kim Phúc mới yêu. Vì thế, mặc dù phong cách, tính tình Thiên Kim không thể bắt chước Phù Dung được nhưng vẻ ngoài vẫn có thể mà. Nếu ai để ý, sẽ thấy Thiên Kim để tóc khá giống Phù Dung là sẽ để tóc mái che đi một bên mắt. Mặc dù Thiên Kim rất đẹp, không cần dùng tóc để che đi khuyết điểm như Phù Dung. Mà thậm chí có đôi khi cách ăn mặc cũng giống. Chỉ có điều là Kim Phúc chẳng mấy khi để ý, bởi vì cậu ta cho rằng con gái thì ai cũng như vậy thôi.

Chính vì thế, trong cơn mê cậu ta mới có thể hoa mắt nhìn Thiên Kim ra Phù Dung và….

Cho nên, khi tỉnh lại Kim Phúc mới tá hoả tam tinh. Nhưng mọi chuyện đã rồi, Kim Phúc không thể chối bỏ trách nhiệm. Chỉ là sau này, cậu ta sẽ không bao giờ dám đối mặt với Phù Dung nữa. Tuy rằng, Phù Dung không hề yêu cậu ta nhưng cậu ta vẫn cảm thấy bản thân là một kẻ phản bội. Có điều, đó cũng chỉ là cậu ta không hề biết Quang Thịnh và Phù Dung cũng đã có quan hệ với nhau đó thôi. Nếu cậu ta mà biết thì chắc cũng sẽ không đau khổ như hiện tại.

Còn Phù Dung, cho dù biết Kim Phúc và Thiên Kim đã xảy ra chuyện nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng đi quan tâm nữa. Bởi vì bản thân cô còn lo không xong thì rảnh rỗi đâu mà đi quan tâm người khác chứ.

Quang Thịnh đưa tất cả về tới nhà mình. Kim Phúc và Thiên Kim dĩ nhiên là cùng nhau trở về, còn Phù Dung thì bị Quang Thịnh giữ lại, đương nhiên, Phù Dung cũng đồng ý, bởi vì cô có chuyện muốn nói với Quang Thịnh.

Nhưng vừa bước vào nhà, chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì Phù Dung đã bị Quang Thịnh ôm chầm lấy, hôn lấy hôn để.

Phù Dung đen mặt. Dường như tên này không động tay động chân là chết hay sao ấy. Cô vừa đẩy người Quang Thịnh ra vừa hét.

- Quang Thịnh! Anh bỏ ra. Buổi trưa chưa đủ hay sao?

Quang Thịnh vừa hít hà hương thơm trên cơ thể cô vừa nói.

- Chưa đủ, mãi mãi cũng không đủ.

Phù Dung thật hết cách.

- Anh có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?

- Được!

Tuy miệng nói vậy nhưng mà khi ngồi xuống ghế thì Quang Thịnh vẫn đặt Phù Dung ngồi trong lòng mình, ôm lấy cô.

- Rồi! Em cứ hỏi đi.

Phù Dung: “…”

- Anh không thể buông tôi ra được sao?

Quang Thịnh gật đầu.

Phù Dung đỡ trán.

- Anh vừa phải thôi chứ. Không lẽ anh muốn ôm như thế này mãi sao?

Quang Thịnh đáp.

- Không. Lát nữa em về rồi thì anh đâu có ôm được nữa. Cho nên bây giờ anh muốn ôm cho đã mà.

Phù Dung không còn lời nào để nói. Thôi thì mặc anh ta vậy. Cô hỏi.

- Tại sao anh trở lại mà lại còn giả vờ là không biết tôi chứ?

Quang Thịnh thành thật đáp.

- Anh chỉ là bất đắc dĩ thôi. Anh sợ nếu nói ra thì em sẽ lại tránh anh. Bây giờ anh không còn là Hoàng Quân bạn thân của anh tư em nữa. Cho nên anh cũng không thể lấy lý do gì để đến nhà tìm em được.

Nghe Quang Thịnh nói mà Phù Dung cũng hơi đau lòng. Hoá ra Quang Thịnh yêu cô lại khổ sở như vậy. Vậy mà cô nào biết nào hay, còn cho rằng anh ấy biếи ŧɦái nữa. Mặc dù hành động của anh ấy với cô đúng là biếи ŧɦái thật.

Chẳng hạn như bây giờ. Bàn tay của Quang Thịnh không ngừng xoa nắn lên bộ ngực của cô thông qua lớp áo kìa.

Phù Dung đen mặt, chụp lại bàn tay của Quang Thịnh, nghiêm túc nói.

- Minh Khanh đã nói hết cho tôi biết.

Quang Thịnh đột nhiên khựng lại. Kinh ngạc hỏi.

- Cái gì? Minh Khanh? Chẳng lẽ hắn đã biết em là….

- Đúng vậy!

Phù Dung lên tiếng ngắt lời Quang Thịnh, rồi nói tiếp.

- Lúc Hoàng Quân tỉnh lại thì chỉ nhớ khoảng thời gian hai năm trước, chính là khoảng thời gian quen biết tôi. Cho nên Minh Khanh đinh ninh cho rằng là tôi hại Hoàng Quân ra nông nỗi. Mà với tính tình của Minh Khanh thì tôi biết anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi. Vì thế mà tôi đã nói sự thật cho anh ta và cả chuyện anh từng xuyên vào Hoàng Quân nữa.

Quang Thịnh nhíu mày.

- Vậy phản ứng của hắn ra sao?

Phù Dung đáp:

- Dĩ nhiên là vừa kinh ngạc vừa không thể tin rồi. Nhưng sau đó anh ta lại tới tìm tôi nói rõ mọi chuyện…

- Xin em tha thứ sao?

Quang Thịnh ngắt lời cô.

Phù Dung gật đầu.

Quang Thịnh bỗng nhiên siết chặt Phù Dung hơn nữa, như thể sợ nếu buông lỏng ra thì cô sẽ biến mất vậy. Cho đến khi Phù Dung hô “đau” một tiếng, Quang Thịnh mới bình tĩnh thả lỏng cô ra một chút.

Quang Thịnh trầm giọng hỏi.

- Vậy em tha thứ cho hắn sao?

Phù Dung lắc đầu.

- Không tha thứ nhưng cũng không hận nữa. Chỉ là….

Cô ngước mặt nhìn thẳng vào Quang Thịnh.

- Tôi, hận, anh.



Người về làm chi cho lòng tôi chua xót

Dẫu biết rằng tôi đã phải lòng người

Chắc có lẽ do người luôn đùa cợt

Khiến cho tôi phải tức giận oán than.

Người trở về làm gì cho tim này rung động

Phút yếu lòng tôi ngã vào ngực người

Sa đọa trầm mê trong hương tình luyến ái

Quên mất rằng đã từng tự hứa điều chi.