Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 64: Thay đổi

Chương 64: Thay đổi

Phù Dung lập tức đẩy Quang Thịnh ra khỏi người mình và cũng đồng thời cho Quang Thịnh một cái tát như trời giáng. Trong mắt cô tràn đầy uất ức, tràn đầy tức giận và cũng có chút sự vui mừng và yêu thương.

Người đàn ông này làm cô vừa hận nhưng cũng vừa yêu.

Cô yêu Quang Thịnh, bởi vì anh ta dù có bị cô làm cho đau lòng thế nào cũng đều vẫn bên cô. Nhưng cô lại hận Quang Thịnh, vì anh ta luôn làm trò biếи ŧɦái với cô. Thậm chí đã trở về mà còn giả vờ không quen biết, trêu đùa cô. Bây giờ lại tiếp tục chiếm đoạt thân thể cô nữa. Thật quá đáng! Cô ghét anh ta.

Phù Dung lại dơ chân đạp vào bụng Quang Thịnh một cái rồi nhảy xuống giường. Chỉ là không ngờ rằng hai chân cô lúc này lại hoàn toàn không đứng vững. Cho nên, vừa đặt chân xuống đất đã mềm nhũn ngã xuống.

Quang Thịnh tuy bị Phù Dung đánh nhưng cũng không mấy đau bởi vì sức của cô hiện tại khá yếu ớt. Thấy vậy, Quang Thịnh liền nhảy xuống đỡ lấy Phù Dung, quan tâm lo lắng hỏi.

- Em có sao không?

Thế nhưng, Phù Dung lại đẩy mạnh Quang Thịnh ra.

-  Anh cút đi! Tránh xa tôi ra.

Tuy nhiên, Quang Thịnh ngược lại ôm lấy Phù Dung. Nghẹn ngào nói.

- Anh sẽ không bao giờ cút. Phù Dung, anh yêu em.

Phù Dung đẩy Quanh Thịnh ra không được, lập tức há miệng cắn mạnh vào vai Quang Thịnh. Dòng máu tươi cũng theo đó chảy xuống. Tuy vậy, Quang Thịnh thả cắn răng chịu đau đớn chứ nhất quyết không buông cô ra. Bởi vì Quang Thịnh sợ, nếu lại buông cô ra thì sẽ vĩnh viễn không thể ôm lại cô được nữa.

Phù Dung cắn hồi lâu nhưng Quang Thịnh vẫn không bỏ. Cho nên, cô đã hít sâu vài hơi cho tâm trạng ổn định lại. Sau đó không mặn không nhạt nói.

- Anh muốn ôm đến bao giờ đây?

Quang Thịnh đáp.

- Chỉ cần em hứa không bỏ chạy thì anh sẽ bỏ em ra.

Phù Dung liền nói.

- Anh thấy tôi bây giờ có thể bỏ chạy đi đâu?

Bây giờ cô không có một mảnh vải che thân, chạy ra ngoài cho thiên hạ nhìn à! Cô đâu có bị điên.

Thế nhưng Quang Thịnh lại nói.

- Nhưng mà khi em mặc quần áo vào rồi thì vẫn có thể chạy đi mà.

Phù Dung: “…”

Phù Dung đành bất đắc dĩ buông tay.

- Được rồi! Tôi hứa sẽ không chạy. Tôi chỉ muốn đi tắm thôi có được không?

Lúc này Quang Thịnh mới bỏ Phù Dung ra nhưng rồi lại hô.

- Anh cũng muốn tắm chung.

Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nếu anh còn lộn xộn thì đừng trách tôi không giữ lời.

Quang Thịnh lập tức ngoan ngoãn tránh sang một bên cho Phù Dung đi vào phòng tắm. Chỉ là khi cánh cửa phòng tắm đã đóng lại rồi thì Quang Thịnh lại nở nụ cười. Cô nói vậy tức là cô vẫn chấp nhận gặp mặt anh.

Buổi chiều khi đi trở về. Không những Quang Thịnh, Phù Dung đều có thái độ khác lạ mà ngay cả Kim Phúc và Thiên Kim cũng rất khác. Khi đi ai cũng nói chuyện vui vẻ nhưng tới khi về ai cũng đều im lặng một cách kỳ lạ. Có điều, tuy rằng im lặng nhưng ai cũng biết, khi trở về, mối quan hệ của họ đều sẽ phải thay đổi. Đặc biệt, chính là Kim Phúc và Thiên Kim.

Lúc Kim Phúc được Thiên Kim dìu vào phòng, cậu ta liền ngã phệch xuống giường. Có điều cũng chỉ mơ mơ màng màng thôi chứ hoàn toàn chưa ngủ. Chỉ là chắc là do cậu ta bị hoa mắt nên đã nhìn lầm Thiên Kim ra Phù Dung. Kết quả, Thiên Kim chưa có hành động nào thì đã bị Kim Phúc đè xuống giường, gạo nấu thành cơm. Tuy rằng, trong miệng Kim Phúc luôn liên tục gọi tên Phù Dung nhưng Thiên Kim vẫn chấp nhận. Chỉ cần có thể có được Kim Phúc, có đau đớn thế nào thì Thiên Kim vẫn chấp nhận.

Kỳ thực thì đối với Phù Dung, Thiên Kim vừa ganh ghét nhưng cũng vừa ngưỡng mộ. Tuy rằng Phù Dung xấu nhưng cô lại được rất nhiều người yêu thương. Các anh bà con của cô, Kim Phúc, trước đó còn có Hoàng Quân nào đó, Thiên Kim nghĩ nếu Hoàng Quân nào đó không bị tai nạn có lẽ cũng vẫn còn theo đuổi Phù Dung. Mà bây giờ, cả thầy Quang Thịnh cũng yêu Phù Dung. Thiên Kim rất là ganh tỵ. Có điều ganh tỵ thì ganh tỵ nhưng Thiên Kim biết, cho dù cô có ganh tỵ với Phù Dung cỡ nào cũng chẳng thể làm gì được Phù Dung. Đơn giản bởi vì Phù Dung không quan trọng cái gì cả. Phù Dung luôn để ngoài tai mọi chuyện, ai nói gì mặc ai. Thậm chí, cho dù Phù Dung có bị cô lập thì cô vẫn cứ bình thường. Hơn nữa, hễ ai mà dám động vào cô thì cô sẽ mang họ lên ban giám thị của trường. Phù Dung không sợ ai cả. Con ông cháu cha gì, cô vẫn làm cho tới bến.

Thiên Kim có nghe nói, có lần trong lớp Phù Dung có người đột nhiên kiếm chuyện với cô. Còn xúm nhau kéo bè kéo lũ lột áo Phù Dung quay lên clip. Kết quả Phù Dung lại đem cái clip ấy đi kiện. Thế là, khỏi hỏi cũng biết cái đám đó đều vô tù. Ngay cả cái đám bị vô tù đó cũng không ngờ Phù Dung dám kiện. Bởi vì không đứa con gái nào mà khi bị lột đồ quay clip lại dám nói ra cả. Nhiều khi còn sẽ nghĩ quẩn mà tự tử nữa cơ. Mà Phù Dung thì ngược lại.

Khi được hỏi thì Phù Dung đã thẳng thắn nói.

- Bởi vì ai cũng sợ cho nên cái hình thức bạo lực này vẫn luôn tồn tại trong học đường. Nếu như chúng ta mạnh dạn dũng cảm đối mặt, trừng trị một người để răng đe thì sau này sẽ không còn ai dám có hành động như vậy nữa.

Bởi thế, cho dù Phù Dung có bị đăng lên mạng thì cô vẫn thản nhiên không xem nó ra gì. Thậm chí càng như vậy thì người ta càng nể phục cô, càng lên án những kẻ xấu xa đó. Có được sự ủng hộ của dư luận, của xã hội và cả pháp luật.

Người như vậy, mới chân chính lợi hại. Thiên Kim làm sao dám đυ.ng vào đây. Càng đừng nói, sau khi bản thân vô tù rồi một số dân mạng cực đoan lại kéo đến nhà của mình mà ném đá. Khỏi hỏi cũng biết bao nhiêu thảm.