Hoàng Quân và Kim Phúc cũng nhận lấy micro của mình. Cùng ra đứng giữa sân khấu cùng Phù Dung chào mọi người. Bài hát “Lâu đài tình ái. Sáng tác: Trần Thiện Thanh” thì đã được anh MC giới thiệu rồi. Nên họ sẽ không giới thiệu nữa.
Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên. Hoàng Quân bắt đầu cất tiếng hát.
“Anh sẽ…vì em làm thơ tình ái…”
Hắn ta vừa cất lên câu đầu mọi người đã vỗ tay hoan hô rồi. Phù Dung phải công nhận giọng hát của hắn có một sức hút rất mãnh liệt, ngọt ngào truyền cảm, đặc biệt là cách luyến của hắn, chỉ có câu đầu đã làm lòng người say mê rồi. Thảo nào anh Tư lại khen hắn như vậy.
Nhưng mà, ánh mắt hắn lại rất tha thiết nhìn về phía Phù Dung làm cô nổi da gà.
Có cần diễn sâu vậy không?
Hoàng Quân lại tiếp tục. “Anh sẽ gom mây kết hình lâu đài”.
Lần này thì đến lượt Phù Dung cất tiếng.
"Đợi chờ một đêm trăng nào tới,
Đợi chiều vàng hôn lên làn tóc,
Đợi một lần không gian đổi mới,
Đón hai đứa chúng ta mà thôi…"
Người bên dưới nói.
- Bảo Xuyên quận chúa hát đúng là quá hay.
Câu tiếp theo thì đến lượt Kim Phúc hát.
"Tinh tú trời cao thành vương miện sáng.
Khai lễ đăng quan vũ trụ chong đèn."
Ừ! Tên này hát cũng hay. Tuy so với Hoàng Quân thì cậu ta cũng chỉ có thể làm nền nhưng người bên dưới vẫn vỗ tay hoan hô rất nồng nhiệt. Bởi vì sao? Chú Hoàng thấy Kim Phúc ra liền chỉ, nói.
- Con trai tui đó! Bữa nay lần đầu dẫn nó đi dự tiệc mà đã có can đảm lên sân khấu hát rồi. Thật đúng là giống tui hồi còn trẻ!
Ông chủ tiệm vàng lớn nhất nhì thị trấn lên tiếng, ai mà lại không vỗ tay khen ngợi nào.
Phù Dung lại cất tiếng hát.
"Hoàng hậu về cao sang quyền quý,
Đẹp nụ cười quân vương vừa ý,
Và lâu đài mang tên Tình Ái
Đón hai đứa chúng ta mà thôi…"
Vâng! Vế đầu Phù Dung cùng Hoàng Quân “đón hai đứa”, vế sau Phù cùng Kim Phúc “đón hai đứa”. Tuy Phù Dung đang hát nhưng trong đầu cô lại đang có cảm giác, cô là đang bắt cá hai tay, nghe sao cũng thấy nó ngồ ngộ.
Đến phần điệp khúc thì Hoàng Quân đột nhiên nắm lấy bàn tay của Phù Dung, nhìn cô tha thiết hát.
"Em ơi lâu đài tình ái đó
Chắc không có trên trần gian,
Anh đưa em vào bằng tiếng hát
Chắp đôi cánh nhung thiên thần."
Kim Phúc đột nhiên cũng lại choàng vai Phù Dung, cũng tha thiết nhìn cô hát.
"Em ơi lâu đài tình ái đó
Sáng trong ánh tinh cầu xa
Cho nên cho dù nghìn năm qua,
cCòn vấn vương đôi hồn hoa."
Hai người đột ngột như vậy làm Phù Dung bị đứng hình, quên mất phải hát làm sao?
Họ có cần diễn sâu vậy không? Đây cũng chỉ là nhạc sóng thôi mà, chứ có phải là thi tiếng hát truyền hình đâu chứ.
Vẫn là Hoàng Quân lớn tuổi nhất nhận ra sự lúng túng của cô. Bèn tiếp luôn câu kế.
"Anh kết lầu hoa bằng thơ tình ái,
Cho mắt em xanh đến tận muôn đời."
Kim Phúc cũng không thua, tiếp luôn câu tiếp theo.
"Chuyện tình mình chưa nghe lừa dối,
Lời hẹn đầu chưa đi vào tối,"
Lần này thì Phù Dung lấy lại được tinh thần rồi, bèn hát.
"Thì lâu đài mang tên Tình Ái,
Đón hai đứa chúng ta mà thôi…"
Chợt bên dưới mấy anh hô lên.
- Trật rồi! Ba đứa! Ba đứa…
Mấy vị khách khứa đã có chút rượu cũng góp vui luôn.
- Ừ! Ba đứa hát thì ba đứa mới đúng. Hát lại đi…
Vậy là cuối cùng, khi kết thúc bản nhạc cả ba người mới đồng thanh hát lên câu cuối.
"Thì lầu đài mang tên Tình Ái…
Đón… ba đứa… chúng ta…mà thôi…"
Ba người trên sân khấu chỉ có thể dở khóc dở cười, nhìn mọi người vừa vỗ tay mà vừa cười nghiêng ngả. Nhưng dù vậy, mọi người cũng đều khen ba đứa hát thật xuất sắc.
Ba người trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục buổi tiệc. Chỉ là Phù Dung cảm thấy không khỏe cho lắm. Thứ nhất, hai tầm mắt nóng rực của Kim Phúc và Hoàng Quân, cứ nhìn chầm chầm vào cô, khiến cô không được tự nhiên. Thứ nhì, mùi bia rượu nồng nặc làm cô cảm thấy choáng.
Phù Dung viện cớ muốn đi vệ sinh, rời khỏi bữa tiệc. Ra ngoài sau vườn, nằm lên chiếc võng mắc vào hai gốc cây vυ' sữa đong đưa cho thoải mái.
Có lẽ vì ngoài vườn mát mẻ nên Phù Dung thϊếp đi lúc nào không hay.
Phù Dung cũng ngủ không sâu, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như cảm giác có ai đó chạm vào vết bớt trên mắt của mình.
Phù Dung giật mình bật dậy, nhìn người đang đứng trước mặt mà vô cùng chói mắt.
- Hoàng Quân!
Hoàng Quân nở nụ cười, khiến lòng người say đắm nhưng đối với Phù Dung thì miễn dịch. Cô lạnh lùng hỏi.
- Anh ra đây làm gì?
Hoàng Quân thản nhiên đáp.
- Giống như em thôi. Tìm một chỗ mát mẻ, thoải mái để nghỉ ngơi.
Phù Dung rộng rãi chỉ sang một chiếc võng, cũng mắc trên hai cây vυ' sữa nhưng ở hơi xa.
- Đằng kia kìa…
Nhưng hắn lại lắc đầu không chịu.
- Ở đó xa quá. Anh muốn ở đây cơ!
Phù Dung bèn đứng lên nhường chỗ cho hắn.
- Vậy anh nằm đây. Tôi đi lại đó.
Phù Dung không thèm nhìn phản ứng của Hoàng Quán, đã một mạch bỏ đi đến chiếc võng nơi xa đó rồi. Nhưng khi cô vừa đặt lưng nằm xuống thì hắn lại xuất hiện trước mặt cô. Đồng thời, chiếc võng vừa nãy cũng được hắn tháo ra, một đầu mắc vào hai gốc cây bên cạnh. Như vậy, hai người có thể xem là nằm đối diện nhau.
Phù Dung tự hỏi. Hắn đây là muốn gì vậy? Ở kia không nằm lại muốn lại đây nằm là sao? Sợ ma hả?
Thấy được sự khó chịu trong mắt cô. Hoàng Quân hỏi.
- Em ghét anh hả?