Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 16: Kim Phúc giải vây

Cho dù bây giờ Phù Dung và Hoàng Quân đã không có bất kỳ dính dấp nào, nhưng cô, ghét hắn, ghét hắn. Không muốn cùng hắn hát đâu. Cô phải làm sao bây giờ?

Trong lúc Phù Dung thầm kêu khổ không thôi. Thì chợt Kim Phúc bên cạnh vội lên tiếng.

- Không được! Bài đó Dung vừa mới hứa sẽ cùng em hát tặng ông bà Hai rồi! Không thể cùng anh Quân hát được!

Ồ… mọi người ngạc nhiên, ngay cả Phù Dung cũng kinh ngạc. Cô hứa với cậu ta lúc nào chứ? Nhưng nhìn sang thì lại thấy Kim Phúc cho cô một cái nháy mắt.

A… thì ra là cậu ta đã nhìn ra Phù Dung không muốn hát chung với tên Quân chết tiệt đó nên đã ra tay giải vây cho cô đây mà. Đột nhiên, Phù Dung cảm thấy hôm nay Kim Phúc sao mà đáng yêu vô cùng. Xem ra bị sốt một tuần, đầu óc cậu ta đúng là có chuyển biến rồi.

Phù Dung không ngần ngại gật đầu nói.

- Đúng… đúng vậy! Vừa rồi em và Kim Phúc đúng là có định hát bài này tặng ông bà ngoại…

Kim Phúc vui đến nở hoa trong lòng. Cậu ta luôn để ý từng biểu hiện của Phù Dung, nên có thể đoán được, cô vô cùng bài xích hát chung với Hoàng Quân. Với lại, Kim Phúc cũng không muốn Phù Dung hát bài hát đó chung với người con trai nào khác.

Kim Phúc đã xác định là cậu ta thích cô rồi thì cậu ta chỉ muốn cô chỉ có thể hát chung với cậu ta thôi. Mặc dù cậu ta hát không được hay cho lắm. Nhưng bài đó thì cậu ta đảm bảo hát được. Ít ra khi karaoke cũng được 90 điểm chứ bộ.

Có điều Hoàng Quân lại nói.

- Như vậy phải làm sao đây? Anh cũng rất muốn hát bài đó để tặng cho ông bà!

Hắn ta tỏ ra vô cùng tiếc nuối, làm người khác không khỏi áy náy. Người ta là khách, từ thành phố xa xôi xuống tới vùng nông thôn này. Mà chỉ yêu cầu hát có một bài hát, vậy mà cũng không được. Như vậy nhất định người ta sẽ cảm thấy buồn, sẽ cảm thấy mình không được chào đón. Nhưng mà, Kim Phúc lại là con của chú Hoàng, chủ tiệm vàng Hoàng Kim lớn nhất nhì thị trấn. Lại là bạn học của Phù Dung. Mà trong mắt họ, Phù Dung từ nhỏ tới giờ chưa hề có một người bạn nào chịu chơi chung với cô, chứ đừng nói chi đến thân thiết, quan tâm. Thế nhưng vừa rồi họ đều thấy Kim Phúc quan tâm săn sóc Phù Dung đến mức nào. Họ không nghĩ sẽ làm cho người bạn duy nhất quan tâm Phù Dung này buồn được. Làm sao bây giờ? Khó nghĩ quá!

Bộp…

Chợt anh Hai vỗ bàn lên tiếng.

- Thôi được rồi! Vậy ba đứa lên hát chung một bài đi!

Mọi người đồng thanh.

- Hả? Ba người hát chung Lâu đài tình ái?

Anh Hai gật đầu, chém đinh như chém sắt…à không… chém đinh như chém chuối nói.

- Không sai! Như vậy là ai cũng được hát hết.

Minh Nguyễn sờ sờ mũi nói.

- Nhưng mà anh Hai. Nếu ba người hát như vậy… câu cuối hát thế nào?

Mọi người đều nhìn về phía anh Hai. Anh Hai à ờ một chút rồi nói.

- À…ờ… thì… thì đón ba đứa chứ sao? Không lẽ hát ba người mà đón có hai, người còn lại ngoài cổng à?

Anh Ba lại nói.

- Vậy là sửa lời tác giả hả anh Hai?

Anh Hai đáp.

- Đây không gọi là sửa lời mà gọi tùy cơ ứng biến. Với lại đây cũng chỉ là hát cho vui thôi, chứ có phải thi thố tài năng trực tiếp truyền hình gì đâu mà lo. Không phải sợ ông bà nội chửi, thì tao cũng lên hát mấy bài nhạc chế cho vui rồi.

Anh Năm liền nói.

- Thôi! Anh Hai mà lên hát nhạc chế đảm bảo ông nội sẽ xách gậy mà rược anh chạy lòng vòng cho coi. Khỏi tiệc tùng gì luôn.

Anh Hai gật đầu đáp.

- Thì bởi vậy tao mới không lên hát đó. Thậm chí ở nhà tao cũng đâu có hát, chỉ khi nào ra đồng mới hát thôi. Ha ha ha…  Mà thôi! Không nói nữa! Bây giờ ba đứa nắm tay nhau lên hát đi.

Vậy là dưới sự quyết định của các anh. Cuối cùng cả ba người Phù Dung, Kim Phúc và Hoàng Quân đều phải lên hát.

Nhưng mà, cái vấn đề là lên sân khấu rồi sao hai người họ vẫn không buông tay cô ra vậy?

Lúc lên thì hai người tỏ ra ga lăng, cùng nắm tay cô dắt lên đã đành. Đằng này lên rồi vẫn không buông thì tay nào cô cầm micro để hát chứ?

Thật ra thì không phải họ không buông tay cô ra, mà là vì cả hai đều chờ đối phương buông ra trước. Tuy hai người Kim Phúc và Hoàng Quân ngoài mặt thì tươi cười thân thiện, nhưng trong mắt lại ngầm đấu tranh với nhau, mà chỉ có hai người mới hiểu mà thôi.

Ngay khi lúc Hoàng Quân đề nghị Phù Dung lên hát cùng. Hắn ta đã nhận ra một ánh mắt đầy địch ý phát ra từ Kim Phúc. Nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ là một cậu nhóc thì có thể làm được gì hắn. Xưa nay không có gì hắn muốn mà không thể đạt được cả. Kể cả người con gái đang đứng bên cạnh, Phù Dung.

Chợt Phù Dung nói nhỏ.

- Hai người không buông tôi ra. Lấy tay đâu tôi cầm mic hả? Dùng chân cầm sao?

Hai người nghe giọng ai oán của Phù Dung, mới không tình nguyện mà bỏ tay cô ra cùng một lúc. Phù Dung được tự do mới thở phào nhẹ nhõm. Nhận lấy micro của mình đi ra đứng giữa sân khấu. Vừa rồi đứng giữa hai người họ, cô có cảm giác thật ngột ngạt, khó chịu.