Nói thật, Ngự Dã đối với lời nói hoang đường của Kẹo Đường hoàn toàn không ngờ tới.
Y mặt mũi tràn đầy nghi hoặc hỏi, “Tôi? Quên cậu?”
Kẹo Đường kinh thường nhìn y “Tôi chán không thèm nói chuyện với con ngựa đãng trí nhà anh, đồ ngựa đáng chết.”
Dáng vẻ ngụy trang của Kẹo Đường trước mắt con người là một bé thỏ trắng nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu, tại góc nhìn của những thần thú hộ mệnh khác, hắn có gương mặt ngọt ngào, nhu thuận.
Ai nghĩ đến hành động và lời nói của hắn không có một cái gì gọi là ‘Đáng yêu cùng ngoan ngoạn, Ngây thơ và ngọt ngào”.
Ngự Dã vô cùng tức giận, thế nhưng là bị người ta đè xuống đây không thể động đậy, lại không có biện pháp nào.
Y đành phải dỗ ngọt Kẹo Đường nói: “Trước tiên cậu thả tôi ra đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện nào.”
Kẹo Đường vỗ vỗ khuôn mặt của y, lại cúi đầu cưỡng hôn một cái, “Cùng cái đồ ngựa bại não nhà anh không có gì đáng nói.”
Một bên vừa mắng y, một bên vừa hôn y.
Con thỏ này hành sự thật giống một con thỏ bị ngáo, thế nhưng hắn chưa ngáo, ngược lại Ngự Dã đã nhanh nổi điên rồi.
Đang lúc thời điểm Kẹo Đường còn muốn giáo huấn y nữa, Tần Úc cùng Cố Thành An phát hiện hai người trong phòng khách đánh nhau thành một đoàn, nhanh chóng đem hai người thu hồi vào bên trong quang não, mới khiến cho Ngự Dã tránh thoát một kiếp.
Đêm nay, hai thần thú lại được thả ra, không đợi Ngự Dã động thủ, Kẹo Đường lại nhảy lên lưng của y, đối với y đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngự Dã thấy hắn tâm tình phức tạp, một bên nghĩ muốn động thủ giáo huấn hắn một phen, lấy sức lực của y giáo huấn một nhóc thỏ trắng nhỏ bé quá sức dư thừa, nhưng một bên lại có chút xấu hổ a.
Y chưa từng cùng một thần thú hộ mệnh nào có quan hệ thân mật quá như vậy, thế nhưng Kẹo Đường lại hết lần này tới lần khác hôn y.
Kẹo Đường giống như là quên mất sự tình phát sinh vào tối hôm qua, còn thể hiện một bộ dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngự Dã cũng biết mình không thể trêu vào, chỉ có thể ôn tồn thương lượng với hắn.
“Tôi không đánh cậu đâu, cậu xuống khỏi lưng của tôi đi, được không nào?”
Kẹo Đường từ trong túi lấy ra một cây kẹo que khẩu vị khác, đưa tới, “Anh ăn cái này không?”
Ngự Dã đã rất lâu rồi không ăn kẹo que, chế độ ăn uống của y rất đơn giản, chỉ cần thanh năng lượng, kẹo que vẫn chỉ là đồ ăn vặt khi còn bé.
Thế nhưng đối mặt với cây kẹo que của Kẹo Đường đưa ra, nếu cự tuyệt lại không biết gây ra phiền phức gì nữa, chỉ có thể im lặng nhận lấy.
“Cảm ơn”.
Nhìn y xé mở vỏ, cho kẹo vào trong miệng, Kẹo Đường tựa hồ rất hài lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi biết là anh thích ăn mà…”
Cuối cùng hắn từ trên lưng Ngự Dã nhảy xuống, ngồi trên thảm cùng y đối mặt.
Ngự Dã có chút ngại không dám nhìn mặt của hắn, nhưng là Kẹo Đường ngược lại hoàn toàn không có xấu hổ a, nhìn chằm chằm y.
“Vì sao cậu luôn nhìn tôi như vậy?”
Kẹo Đường nhướng lông mày, “Thế nào? Không cho nhìn à?”
Ngự Dã thở dài, “Cậu nói chuyện làm sao không có lý lẽ? Dáng vẻ rõ ràng xinh đẹp như vậy, không thể nào nói chuyện đàng hoàng sao?”
Lúc đầu Kẹo Đường còn hất cằm lên đầy kiêu ngạo, nhưng nghe y nói rằng “ Dáng vẻ rõ ràng xinh đẹp như thế”, một chút liền đỏ mặt cúi đầu.
“Anh mới…Mới không cảm thấy người ta xinh đẹp đâu…”
Ngự Dã nghiêng đầu nghi ngờ nói: “À không, tôi cảm thấy cậu nhìn rất đẹp nha, vô luận là ngụy trang mô phỏng điện tử hay là trong thần thú hộ mệnh dưới dạng con người đều đều rất đáng yêu a… Nhân loại không phải rất thích bộ dáng thần thú hộ mệnh xinh đẹp này của cậu sao?”
Ngự Dã không có ý tứ cố ý nịnh nọt, chỉ là nói ra những lời thật lòng, nhưng càng như vậy, Kẹo Đường lại càng không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn khác với dáng vẻ phách lối ban nãy.
Kẹo Đường cắn mạnh kẹo que trong miệng, có một loại khí thế muốn cắn gãy kẹo que nhưng chỉ là vô ích thôi.
Ngược lại Ngự Dã không có phát hiện biến hóa của hắn, còn tự quyết định nói, “Bất quá cậu nên sửa đổi tính tình một chút, dáng vẻ đẹp như vậy nhưng nói chuyện thì không có đạo lý.”
Kẹo Đường liếc mắt một cái, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn y.
Nhưng ngược lại là khôi phục ngữ khí ngang ngược, “Anh là loại ngựa chết bằm, đầu to nhưng óc như trái nho, còn bày đặt lý lẽ?”
Ngự Dã thậm chí có chút bội phục hắn, Kẹo Đường chỉ là mắng y thôi mà liền có thể đổi mấy loại câu mắng khác biệt nhau, đều không giống nhau.
Đây là chủng loại thỏ gì vậy?
Loại Tổ An thỏ sao?
Nhưng là Ngự Dã không muốn so đo cùng hắn, chỉ là muốn hỏi nguyên nhân mà thôi.
“Cậu nói tôi quên mất cậu? Trước kia chúng ta thật sự có gặp qua sao?”
Nghe xong lời này, Kẹo Đường tức giận đến đỏ tai, thậm chí đôi mắt phiếm hồng, “Tôi mới không thèm nói cho anh nghe! Chính anh không nhớ ra, còn muốn người khác nhắc cho nhớ à? Mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ á!”
Ngự Dã hoàn toàn thấy rõ đây là một con thỏ hung hăng càn quấy, không nhớ cũng bị mắng, muốn hỏi rõ cũng bị mắng, không phải nếu mình nhớ ra cũng sẽ lại bị mắng chứ.
Khả năng này chắc là logic của Tổ An thỏ đi…
Thậm chí Kẹo Đường còn giành lấy que kẹo kia, “Không cho anh ăn nữa!”
Sau đó bỏ vào trong miệng của mình, hận hận cắn nát cục kẹo.
Vốn là hành động nổi giận nhưng lại làm cho bầu không khí có chút mập mờ.
Ngự Dã nuốt nước bọt, “Cái này…À…Tôi vừa rồi ngậm qua…Có dính nước bọt của tôi a…”
Kẹo Đường trong lòng hoảng một trận, nhưng lại giả bộ trấn tỉnh nói, “Vậy thì thế nào? Hôm qua nước bọt của tôi không phải anh cũng nếm qua rồi sao?”
Ngự Dã nhớ tới sự tình của tối ngày hôm qua, mặt đỏ lên, y quay mặt đi chỗ khác trầm mặc không nói.
Kẹo Đường cũng cảm thấy lời này thật sự quá xấu hổ, thế nhưng lời nói đã nói ra khó rút lại được, cũng chỉ có thể kiên trì giả bộ thật bình tĩnh.
Hắn thấy Ngự Dã không để ý tới mình, tâm trí càng phát hoảng, giống như thần trí đều không rõ ràng, rút cây kẹo que trong miệng ra, chủ động ôm cổ của Ngự Dã hôn lên.
Ban đầu, Ngự Dã còn hướng ra sau chống cự một chút nhưng dần dần y cũng bắt đầu tận hưởng nụ hôn này.
Hai người môi lưỡi giao nhau, trao đổi vị ngọt dịch thể trong miệng của đối phương.
Ngự Dã động tác có chút vụng về, lúc bắt đầu hoàn toàn đều theo sự chỉ dẫn của Kẹo Đường, nhưng về sau lại giống như vô sự tự thông*, chậm rãi dành lại quyển chủ động.
(*) không học cũng biết rõ.
Y ôm eo của Kẹo Đường, chủ động xâm phạm gương mặt kia từ mắt mũi môi.
Những lời trào phúng ngày thường đều bị ngăn chặn ở trong miệng, một câu cũng không nói ra được, con mắt cũng bởi vì hô hấp không thoải mái mà trở nên ướŧ áŧ phiếm hồng, nhìn qua đúng là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Nhìn không ra dáng vẻ phách lối cùng ương ngạnh của ngày hôm qua.
Nụ hôn kết thúc, Ngự Dã nuốt nước bọt, có chút ngượng ngượng,
Nhưng Kẹo Đường liếʍ liếʍ bờ môi, đỏ mặt mắng, “Anh chờ đi, hôn thêm vài lần nữa, một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra tôi a.”