Vào buổi sáng thời điểm Tần Úc tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình y, y dụi dụi đôi mắt, giương mắt nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ.
Thật lâu rồi y không có ngủ một giấc yên ổn như thế, ngay cả tinh thần so với trước kia cũng thoải mái hơn nhiều.
Tần Úc duỗi lưng một cái, choàng áo khoác bước xuống giường, liền trực tiếp đi rửa mặt.
Sau khi Tần Úc thay quần áo xong, lúc đi vào phòng khách, y trông thấy Cố Thành An đang xem cái gì đó hết sức nghiêm túc, y cảm thấy hiếu kỳ, vì rất ít khi thấy Cố Thành An trong trạng thái làm việc hết sức chăm chú như thế.
Tần Úc ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi, “Cậu đang xem gì đấy?”
Cố Thành An đem màn hình hướng về phía Tần Úc, “Đồng sự của tôi giới thiệu một bộ phim, tên là > …”*
(*)Tên giống một bộ phim Hàn « Chị đẹp mua cơm ngon cho tôi » hình như bộ phim của Son Ye Yin đóng.
Tần Úc cũng nghe qua bộ phim này, sinh viên lúc nghỉ trưa hay ở phòng thí nghiệm xem, còn cùng nhau thảo luận, nhưng là y không nghĩ tới Cố Thành An cũng xem loại phim này.
Tần Úc đối với thể loại phim tình cảm không có hứng thú gì, y đã qua giai đoạn xem người khác nói chuyện yêu đương.
Nhưng y không tỏ vẻ gì ra bên ngoài, giống như nếu làm vậy sẽ lộ ra khoảng cách rất lớn về tuổi tác, thế là chủ động mở miệng hỏi: “A, tại sao Omega này không gọi tên của Alpha? Như thế nào lại gọi hắn là “Ba”?
Cố Thành An không nói lời nào quay qua nhìn y một chút, “Giáo sư Tần, đây là ý gọi “Ca ca”, nickname thân mật của cặp đôi yêu nhau, không ai gọi đối tượng là ba a…”
Tần Úc hơi lúng túng giả vờ cười ha ha hai tiếng, “Tôi nói đùa thôi, chỉ là nói đùa thôi …”
Lại nhìn tiếp tục, Tần Úc bị cảnh tượng này làm cho xấu hổ muốn chết, thế là bắt đầu suy nghĩ tìm một cái cớ.
“A ha cậu xem tiếp đi, tôi đói rồi, tôi đi gọi thức ăn bên ngoài đây…”
Cố Thành An bắt lấy tay của y, “Không cần gọi thức ăn bên ngoài, trong phòng bếp còn lưu lại điểm tâm cho anh, nhìn anh ngủ ngon quá nên không đánh thức, nếu là đói bụng thì ăn trước điểm tâm đi, giữa trưa tôi lại làm.”
Mặc dù trên mặt của Tần Úc không biểu hiện gì, nhưng là trong lòng đã nhanh cười tươi như hoa nở rồi, y rất thích cảm giác lúc nào cũng có đồ ăn sẵn để dành cho y.
Tần Úc gật gật đầu, “Được a, vậy tôi đi ăn cơm trước đây.”
Tần Úc đến phòng bếp, phát hiện trên bàn ăn có đĩa sandwich được dùng màng bọc gói kỹ, bên cạnh còn có một chén canh trứng gà, một đĩa hoa quả đã được cắt gọt.
Y vui vẻ ngồi trên ghế, rất nhanh đã ăn xong phần điểm tâm mà Cố Thành An để dành cho y, Tần Úc đem đĩa hoa quả đến trước mặt, dùng nĩa ghim từng miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Buổi sáng, Tần Úc sẽ nghe một chút về tin tức tài chính và kinh tế, thuận tiện cho Kẹo Đường ăn, y gọi Kẹo Đường lộ diện, cho bé thỏ ăn mấy cây cà rốt hương vị năng lượng.
Kẹo Đường thành thành thật thật ngồi tại trên đùi của y ăn, Tần Úc chạm một cái lên chóp mũi của bé thỏ, “Hừ, nhóc hư, đừng nghĩ là anh không biết, chuyện tối hôm qua khẳng định là em trêu trọc người ta, em thành thật một chút cho anh coi!”
Đôi mắt của Kẹo Đường liền đỏ hoe như muốn khóc, đem mặt cọ vào trong lòng bàn tay của Tần Úc, biểu lộ ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Quả thật, Tần Úc chỉ có thể ngừng giáo huấn nhóc. “Thôi được rồi, không la em nữa, nhìn nhóc xem, học ai cái kiểu hở tí là khóc như vậy?”
Kẹo Đường vẫn làm bộ dáng uất ức sầu não, tựa hồ bị ủy khuất thật lớn, Tần Úc lại phải tiếp tục cho thêm một cây cà rốt mới dỗ dành được bé thỏ.
Thoáng cái Kẹo Đường liền từ trên đùi y nhảy xuống, đi vào phòng khách tìm Cố Thành An.
Tần Úc nhanh chóng buông nĩa xuống, đuổi theo.
“Kẹo Đường!”
Cố Thành An vẫn đang dùng biểu cảm hỉ nộ ái ố tập trung xem phim tình cảm, nhìn thấy thần thú hộ mệnh của Tần Úc chủ động tiến tới, hắn có chút ngoài ý muốn tạm dừng xem phim, đem Kẹo Đường bế lên.
“Thỏ con, nhóc tới đây làm gì? Chủ nhân kêu nhóc tới à?
Tần Úc chạy đến trước mặt hắn vội vã nói: “Tôi không có a!”
Cố Thành An nhếch miệng cười, “Ừm, anh không có…”
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng trên gương mặt lại lộ ra biểu cảm hoàn toàn không giống tin tưởng.
Kẹo Đường hướng Tần Úc lè lưỡi, nhảy lên nhảy xuống trên ghế sopha, dùng móng tay vuốt một cái lên quang não của Cố Thành An.
Cố Thành An nhìn Tần Úc hỏi: “Nhóc thỏ này muốn làm gì? Muốn tìm Ngự Dã sao?”
Tần Úc xoa trán thở dài, “Tám phần là vậy, cậu ngăn thần thú hộ mệnh của cậu lại đi, đừng để hắn ra, nếu không lại muốn dỡ bỏ nhà một lần nữa.”
Cố Thành An sờ sờ lên lỗ tai của Kẹo Đường, cười đối với Tần Úc nói: “Không có chuyện gì đâu, chúng ta đều ở đây, bọn hắn không dám đâu, nếu mà có dấu hiệu đánh nhau, đem bọn hắn thu hồi lại là được rồi. Nếu không anh cứ nhắc tôi thế này, tôi cũng không chủ động lắm.”
Tần Úc bất đắc dĩ gật gật đầu, ‘Được thôi, vậy cậu đem Ngự Dã thả ra đi.”
Cố Thành An ấn mở quang não, đem Ngự Dã phóng ra, Ngự Dã mới vừa ra tới, liền chạy vọt tới Kẹo Đường.
Cố Thành An lập tức ngăn Ngự Dã lại, “Không được Ngự Dã, không thể đánh nhau, nếu phá hủy nhà một lần nữa thì tháng này ngươi đừng nghĩ được thả ra a.”
Ngự Dã tức giận xoay tròn, nhưng vì Cố Thành An đã nói như vậy liền không thể không nghe.
Tần Úc bắt lấy Kẹo Đường, “Không được kiêu khích người ta nghe không?Nếu không sẽ không có thanh năng lượng, nghe chưa?”
Kẹo Đường gật gật đầu nhảy tới bên chân của Tần Úc cọ cọ, nhìn thật giống như nhóc là bé thỏ ngoan ngoãn nhất trên đời.
Tần Úc quả thật không chịu được nhóc làm nũng, hoàn toàn tin tưởng Kẹo Đường, thậm chí nhìn Cố Thành An nói: “Không sao rồi, không cần lo lắng, cậu an tâm đi.”
Tần Úc muốn trở lại phòng bếp lấy đĩa hoa quả tiếp tục ăn cho xong, thế là xoay người đi đến phòng bếp, lại bị Cố Thành An nắm lấy tay.
“Chúng ta cùng nhau canh chừng đi.”
Tần Úc nghĩ thầm đã ăn của người ta rồi thì phải giúp đỡ lại thôi, liền thở dài nói: “Được a, vậy tôi đem hoa quả tới đây ăn…”
Hai người liền ngồi cùng một chỗ trên ghế sopha xem phim, không ai quản Ngự Dã cùng Kẹo Đường nữa.
Lãnh Nguyệt Quang: Lúc này 2 thần thú hộ mệnh Ngự Dã và Kẹo Đường hóa thân thành hình người.
Ngự Dã nhân xưng là Y.
Kẹo Đường nhân xưng là Hắn.
Thần thú hộ mệnh Kẹo Đường bên trong thực ra là bộ dáng của một thiếu nhiên hoạt bát, phía trên nhóc mặc một cái áo khoác màu hồng nhạt, còn bên dưới thì mặc cái quần jean màu trắng rộng, khi cười lên lại ngọt ngào đáng yêu.
Nhưng Ngự Dã luôn đối với nhóc đầy phòng bị, thực sự hoàn toàn không dám buông lỏng một tia cảnh giác nào.
Kẹo Đường xé mở một cây kẹo que, ngậm lên miệng, cười híp mắt với Ngự Dã nói: “Anh làm gì tức giận như vậy, chúng ta ở chung hòa thuận không phải rất tốt sao?”
Ngự Dã nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu trước tiên xuống khỏi lưng tôi đi đã, chúng ta mới ở chung hòa thuận được...”
Ngự Dã mặc một cái áo sơ mi đen, quần tây dài đen, lưng đứng thẳng tắp nghiêm trang, với mái tóc xoăn nhẹ buộc đuôi ngựa.
Y là thần thú hộ mệnh chiến đấu, tùy thời điểm luôn sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu, thậm chí trong số những thần thú hộ mệnh, y đều đứng ở vị trí được người khác nể phục và tôn kính.
Cho đến khi gặp Kẹo Đường.
Kẹo Đường quả thực là khó chơi, lúc nào cũng tí tửng cười đùa, luôn làm theo ý mình, mặc dù sức chiến đấu một chút cũng không sánh kịp mình, thế nhưng lại luôn làm người khác tức giận.
Tối hôm qua Ngự Dã nghe Kẹo Đường tự hào khoe khoang nói: “Đương nhiên là tôi hạ dược rồi, nếu không thì làm sao hai người họ đến với nhau a?”
Lúc ấy Ngự Dã liền bùng nổ, sự tình chủ nhân bị hạ dược biết bao nghiêm trọng, vậy mà mình hoàn toàn không biết gì cả, điều này quả thực là sự sỉ nhục.
Bây giờ, Ngự Dã muốn bắt hắn dừng lại, nhưng là Kẹo Đường ỷ vào thân hình nhỏ nhắn, bốn phía nhảy tới nhảy lui.
Ở trong phòng, Ngự Dã hoàn toàn không tiện hành động ngược lại đem phòng khách phá hư.
Kẹo Đường một bên thì chạy, còn một bên cầm đồ vật ném về hướng Ngự Dã, “Hắc! Tên ngốc to con kia! Anh bất quá chỉ có như thế thôi sao? Cái gì mà thần thú hộ mệnh chiến đấu đâu rồi? Anh ngay cả bắt tôi đều không được, làm sao ra chiến trường bảo hộ chủ nhân gϊếŧ địch?”
Lời gì đáng ghét hắn đều nói ra, vừa vặn chọc cho Ngự Dã tức điên lên.
Nhưng dù cho hắn phách lối thế nào cũng hoàn toàn không đấu lại Ngự Dã, cuối cùng vẫn bị bắt được.
Ngự Dã vừa định đưa tay ra đánh hắn, Kẹo Đường liền dùng bàn tay vừa nhỏ vừa mềm, nắm tay cổ tay của Ngự Dã, đôi mắt đỏ hoe chực chờ sắp khóc yếu ớt nói: “Đừng đánh tôi nha, tôi sai rồi, tôi sợ đau lắm nha…”
Ngự Dã biết đây là thần thú hộ mệnh của lão bà của chủ nhân, cũng không nên cùng đối phương quá mức căng thẳng, thế là buông lỏng bàn tay đang nắm Kẹo Đường ra.
Nhưng vừa buông lỏng ra, Kẹo Đường đã nhân cơ hội xoay người nhảy phốc leo lên lưng của Ngự Dã.
Đồng thời không biết nơi nào lấy ra cái còng tay, trực tiếp còng vào tay của Ngự Dã khiến y không thể động đậy.
Kẹo Đường xoay tròn đôi mắt to, nghiêng đầu nhìn Ngự Dã cười, “Anh đây thật dễ tin người a? Lớn như vậy mà ngốc quá ha ha ha ha ha.”
Kẹo Đường lấy hai tay nâng mặt Ngự Dã lên, “Oa, anh lại còn rất đẹp trai nha…”
Hắn một bên nói, một bên theo thói quen sờ sờ cái cằm của Ngự Dã, “Cười một cái cho ông coi nào…”
Lời nói trong miệng của Kẹo Đường hoàn toàn khác biệt với gương mặt đáng yêu kia, thái độ của hắn thật ngạo mạn và phách lối.
“Vừa rồi không phải xem thường tôi sao? Như thế nào? Thần thú hộ mệnh chiến đấu dũng mãnh đâu rồi?”
Hắn vỗ vỗ mặt của Ngự Dã, “Bây giờ còn không phải bị tôi còng tay sao?”
Ngự Dã tức đến đỏ mặt, thế nhưng tay đã bị còng, Kẹo Đường lại còn gắt gao chặn chân của y, khiến y không cách nào động đậy.
“Cậu buông ta ra ngay.”
Kẹo Đường thè lưỡi, “Tôi không buông! Không phải anh rất có năng lực sao? Anh tự mở còng ra đi!”
Ngự Dã nhắm mắt lại để cho mình tỉnh táo, thế nhưng với nỗ lực kiềm chế để nhắm mắt lại, liền trên môi lại truyền đến xúc giác mềm mại.
Ngự Dã mở to hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Kẹo Đường.
Kẹo Đường liếʍ liếʍ môi, giống như đang hồi tưởng lại, đối với Ngự Dã nháy mắt một cái, “Đừng nóng giận nha, là anh được hưởng lợi đó!”
Ngự Dã vô cùng tức giận, thầm nghĩ đây là hưởng lợi cái gì? Để một nhóc con leo trên lưng, còn bị hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên? Cái này gọi là chiếm tiện nghi cái gì?
Kẹo Đường lại cúi đầu hôn một chút nữa, “Hì hì tôi vừa ăn xong kẹo que, ngọt không nào?”
Ngự Dã vô ý thức liếʍ môi một cái, xém chút nói ra chữ “Ngọt”.
“Cậu ít làm càng đi, buông ra cho tôi…”
“Tôi không buông, anh nghĩ tôi ngốc à? Buông anh ra để anh đánh tôi à?”
Ngự Dã thở dài một hơi, “Tôi không động tay được chưa nào?”
Kẹo Đường tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, “Tôi nghĩ nghĩ, không được a.”
“Cậu còng tay tôi không thể còng cả đời, cậu tốt nhất cầu nguyện vĩnh viễn đừng để tôi bắt được, bằng không tôi cho cậu đẹp mặt.”
Kẹo Đường bĩu môi không thèm quan tâm, “Cho tôi đẹp mặt? Anh khen tôi làm gì? Thấy ghét, làm cho người ta ngượng ngùng à…Không cần không cần a, hì hì tôi thật đẹp trai, anh cũng đẹp trai mà…”
Nói xong, lại cúi đầu hôn Ngự Dã hai lần, thậm chí hôn môi còn phát ra tiếng động.
Ngự Dã hoàn toàn không đoán ra được nhóc thỏ điên này muốn cái gì, bọn hắn không thù không oán, làm sao vừa gặp mặt lại đối với mình làm hành động này.
Nếu muốn nói thích mình, tại sao lại trêu đùa thế này? Muốn nói chán ghét mình, vậy tại sao hắn lại hôn mình làm gì?”
Ngự Dã từ bỏ giãy dụa, chỉ muốn làm rõ sự tình này, “Cậu đến tột cùng là muốn cái gì đây?”
Kẹo Đường trên mặt không còn ý cười nữa, trong mắt đều là tức giận, “Ai bảo anh quên người ta?”
Lãnh Nguyệt Quang: Móa ơi, thì ra là nhóc thỏ con chọc tức anh hắc mã Ngự Dã là để xả giận vì ảnh quên ẻm.