Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 30: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (30)

Thân là hệ thống tác chiến tiên tiến nhất của Liên Bang, 009 lên được chiến trường, xuống được phòng bếp, đánh thắng được vai chính, còn biết lập trình. Có nó gia nhập, Lục Trạch như hổ thêm cánh, nhanh chóng giải quyết được vấn đề, còn tra ra được nguồn gốc của virus.

Nửa tiếng sau, lực lượng cảnh sát xuất hiện ở tập đoàn Lục thị, phó tổng giám đốc chấp hành Lục thị là Lục Hải bị yêu cầu đi đến cục cảnh sát, tiếp nhận điều tra.

Cùng lúc đó, Tiền Tiểu Phong cũng đưa video theo dõi ra, làm chứng cớ giao cho bên giám sát.

Người của ban kỹ thuật đều sửng sốt, sắc mặt Tôn Thư Á thoáng chốc tái nhợt, không thể tin được nhìn về phía Lục Trạch, giọng run rẩy: "Trước đó anh đã... nghi ngờ tôi?"

"Do cậu để lộ dấu vết trước." Lục Trạch dời tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh.

"Không, không phải như vậy, không phải như vậy..." Tôn Thư Á không tin lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trạch, như không thể chấp nhận được chuyện này: "Rõ ràng người anh yêu phải là tôi, tại sao tất cả lại thay đổi..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Lục Trạch cũng nhiều thêm sự tìm tòi nghiên cứu.

Sắc mặt Lục Trạch hơi trầm xuống, không vui nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."

Nói xong vô thức nắm chặt tay Hướng Hàn, có hơi sốt sắng nhìn về phía cậu. Tôn Thư Á thấy cảnh này, trong mắt chợt toát lên vẻ không cam lòng và tuyệt vọng.

Lúc này vẻ mặt Hướng Hàn cực kỳ kinh ngạc, bèn hỏi hệ thống: "Tiểu, Tiểu Cửu, sao tình huống có vẻ hơi khác mấy điều mày nói vậy."

"Nhưng đúng là cậu ta đã hãm hại công ty của mục tiêu, như vậy mà lại là yêu thích, tình cảm nhân loại thật phức tạp." Hệ thống cũng không nghĩ ra.

Sau khi Tôn Thư Á bị bắt đi, người của ban kỹ thuật lần lượt tản ra hết.

Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Tiền Tiểu Phong đánh giá cả người Hướng Hàn một phen, nhỏ giọng nói: "Trợ lý Hướng quả là thâm tàng bất lộ, cậu có hứng thú đến ban kỹ thuật không?"

Lục Trạch lập tức tách anh ta ra, thấy Hướng Hàn vẫn sững sờ không nói lời nào, không khỏi hoảng hốt trong lòng, vội kéo cậu đến phòng kế bên, nghiêm túc giải thích: "Em đừng nghe cậu ta nói bậy, ngoại trừ chuyện làm ăn, bình thường anh luôn cực kì kiệm lời với cậu ta..."

"Ừ, em biết mà." Hướng Hàn gật đầu nói.

Lục Trạch chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng chỗ nào, thử thăm dò hỏi: "Em không tức giận sao?"

"Không có." Hướng Hàn lắc lắc đầu.

Không hiểu sao Lục Trạch có hơi mất mát, bỗng nhiên đưa tay đè cậu lên tường, giọng điệu cực kì khó chịu, còn mang theo vẻ không vui: "Tại sao em lại có vẻ như không quan tâm chút nào thế? Có phải dù anh có nói thích cậu ta, em cũng không tức giận đúng không?"

Hướng Hàn sửng sốt một hồi, nói: "Nhưng anh đâu có nói như vậy?"

"Nếu anh nói như vậy thì sao?" Lục Trạch hỏi.

Hướng Hàn suy nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu, cậu cúi đầu không nói gì.

"Vậy lúc em nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng có cảm giác gì?" Thấy cậu không nói, Lục Trạch lại thay đổi cách hỏi.

Hướng Hàn ngẩng đầu nhìn về phía anh, giọng nói hơi hạ xuống: "Hình như cảm thấy rất buồn bực."

Mắt Lục Trạch thoáng nhiễm ý cười, đến gần hôn cậu một cái, sau đó kề sát tai cậu, hơi thở ấm áp phả lên: "Anh biết là em thích anh mà."

Hướng Hàn thấy tim mình như nhảy vọt một cái, bối rối đẩy anh ra, vành tai cũng đỏ ửng lên.

Lục Trạch cười cười, ôm lấy cậu cùng đi ra ngoài. Cả quãng đường Hướng Hàn đều mất tập trung, luôn luôn suy nghĩ việc lớn đời mình: Chẳng lẽ cậu đã thích một nhân vật giả lập thật à?

Nhân viên đi ngang qua nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ sùng bái: Tay trái nhanh như tàn ảnh, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, lợi hại!