Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 29: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (29)

Ngày thứ hai, Lục Trạch rời giường rất sớm, tinh thần sảng khoái đi chọn đồ ăn. Hướng Hàn lăn qua lộn lại trên giường, không ngừng lẩm bẩm: "Là mơ thôi, tất cả chỉ là mơ..."

"Anh Hướng à, cảm xúc của anh thế nào rồi?" Chẳng biết hệ thống đã online từ lúc nào.

"Khụ khụ." Hướng Hàn suýt nữa bị sặc nước miếng, chột dạ hỏi: "Tối hôm qua mấy người bị che chắn hết rồi đúng không?"

Hệ thống chần chờ nói: "Anh Dean..."

"Khụ." Đại A đột nhiên cắt ngang bọn họ, nói chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên là có che chắn, cậu Hướng à, xin cậu đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi."

"Thật không?" Nghĩ đến phản ứng vừa nãy của hệ thống, Hướng Hàn cực kỳ hoài nghi.

"Đúng vậy." Đại A thừa nhận: "Tôi bị che chắn hơi trễ, chỉ nghe thấy hai câu..."

Hướng Hàn nghiến răng nghiến lợi: "Anh nghe thấy gì rồi?"

"Lúc hai người đang nói về chuyện có mệt không..."

Hướng Hàn vô cùng tức giận: "Dừng lại dừng lại! Nếu có lần sau, tôi lập tức hủy hợp đồng."

Đại A giơ tay lên trời thề, lần này hoàn toàn là do bất ngờ, chắc chắn sẽ không có lần sau, sau đó nhiều chuyện hỏi: "Mà nè cậu Hướng, vậy cậu cảm thấy Lục Trạch thế nào?"

"Thế nào là thế nào?" Mặt Hướng Hàn có hơi nóng, biết rõ còn cố hỏi.

"Đó là, giả như trong hiện thực có một người như thế..."

"Anh ta không phải giả lập à?" Hướng Hàn cả kinh nói.

"Đương, đương nhiên là giả lập."

"Há, làm tôi sợ hú hồn." Hướng Hàn chợt thở phào nhẹ nhõm.

Đại A: "..."

Ăn điểm tâm xong, Lục Trạch định đưa Hướng Hàn đến trang trại chơi. Hướng Hàn u oán liếc nhìn anh một cái, nói: "Em đau lưng, anh tự đi đi."

Lục Trạch vừa nghe vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc tự hào. Đau lưng ư, chẳng phải đang gián tiếp khen mình lợi hại sao?

"Không đi thì không đi." Lục Trạch đi tới xoa bóp cho cậu, thuận tiện nói: "Đợi lát nữa ngủ trưa xong, sau đó chúng ta trở về."

"Sớm như vậy sao?"

"Em muốn ở lại đây thêm mấy đêm?" Lục Trạch liếc cậu một cái, ẩn ý nói.

"Vẫn nên đi thôi." Hướng Hàn nghĩ mà sợ.

Nhưng mà, lúc giữa trưa, bỗng nhiên Tiền Tiểu Phong gọi điện đến, giọng nói có hơi kích động. Sau khi Lục Trạch nghe xong, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, chỉ áy náy nói với Hướng Hàn: "Xin lỗi, mình chuyển vị trí ngủ trưa lên xe được không?"

Hướng Hàn lập tức ngồi dậy, hỏi: "Công ty xảy ra vấn đề hở?"

"Ừm." Lục Trạch gật gật đầu, nhếch miệng hiện một nụ cười trào phúng: "Bọn họ ra tay rồi."

Trên đường quay về, Hướng Hàn không kiềm được hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, mày có biết tình huống cụ thể không?"

Hệ thống: "Trước đây không lâu, có người chơi báo cảnh sát mạng rằng sau khi tải bản cài đặt [Vạn Giới] xuống, máy vi tính đột nhiên bị nhiễm virus, bị mất tất cả tài liệu, bây giờ bên giám sát đang điều tra ở Thiên Thần."

"Có liên quan đến bản cài đặt kia thật à?" Hướng Hàn có hơi bận tâm.

Hệ thống: "Bản cài đặt thì không có vấn đề, nhưng bên trong máy chủ của Lục Trạch lại thật sự có nguồn gốc của virus."

"Tại sao lại như vậy?" Trong lòng Hướng Hàn căng thẳng, lại hỏi: "Bị điều tra ra chưa? Mày có cách nào giải quyết không?"

"Vẫn chưa có, nhưng sắp rồi. Hơn nữa, rõ ràng mục tiêu muốn dùng gậy ông đập lưng ông, chúng ta không biết dự định của anh ta, chỉ sợ tùy tiện nhúng tay sẽ không tốt." Hệ thống nói.

"Ồ." Biết được Lục Trạch đã chuẩn bị trước, Hướng Hàn an tâm không ít.

Nhưng mà trong nguyên tác vốn không có chuyện này, biến cố duy nhất chỉ có thể là ở Tôn Thư Á. Nhưng tại sao cậu ta lại làm thế? Dù có yêu Triệu Hàn Đông thì cũng đâu cần nhằm vào Lục Trạch đâu. Một khi tội danh lan truyền virus được chứng thực, Lục Trạch có thể đi tù.

Dường như Lục Trạch nhìn ra cậu đang lo lắng, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, an ủi: "Yên tâm, anh có chuẩn bị."

Đến công ty, quả nhiên bầu không khí rất căng thẳng, phía bên giám sát đang lần lượt đặt các câu hỏi.

Thấy Lục Trạch trở về, nhân lúc không ai chú ý, Tiền Tiểu Phong nhanh chóng kéo anh qua một bên trước, nói cặn kẽ tình huống một lần. Tôn Thư Á đứng ở bên cạnh, mí mắt hơi rũ xuống, không nhìn ra cảm xúc.

Lục Trạch liếc cậu ta một cái, cũng không nói chuyện, mãi đến tận khi bên giám sát tra được nguồn gốc virus, mới chợt mở miệng: "Máy vi tính kia vẫn chưa kết nối, mấy ngày gần đây tôi luôn ở bên ngoài, cũng chưa hề dùng đến."

Phía giám sát cũng ngây ngẩn cả người, không kết nối thì truyền virus kiểu gì? Tôn Thư Á cũng ngơ ngác theo, lúc đó cậu ta quá vội vàng, lại hoàn toàn quên mất chuyện này.

Lục Trạch còn nói: "Để tôi hỗ trợ giải quyết mấy con virus trong máy tính trước đã, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng trò chơi."

"Được thôi." Sau khi bên giám sát cân nhắc một lát, lúc này cũng đồng ý.

Lục Trạch nhanh chóng mở máy vi tính ra, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào màn hình, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Hướng Hàn nhìn cũng không hiểu mấy cái này, nhưng rất muốn hỗ trợ.

Hệ thống: "Để tôi giúp cho."

"Ừ, nhanh lên." Hướng Hàn giục.

Hệ thống: "Cho tôi khống chế tay anh lát nhé."

Hướng Hàn: "Hở?"

Sau một phút, Hướng Hàn kinh ngạc nhìn tay trái của mình lướt trên bàn phím như tàn ảnh vậy, trong lúc đó còn điều khiển chuột, tốc độ có thể đánh bại Lục Trạch hoàn toàn.

Cậu không nhịn được thán phục: "Thật lợi hại, quá nhanh!"

Đám người Tiền Tiểu Phong và ban kỹ thuật: Cái cậu này quá không khiêm tốn, quá không biết xấu hổ, nhưng đúng là lợi hại thiệt, thấy mà tức á!