Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 21: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (21)

Sau khi Hướng Hàn bị tiêm một cái, mồ hôi lạnh đều toát ra, nhìn chằm chằm Triệu Hàn Đông hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

"Làm gì?" Triệu Hàn Đông cười cười ám muội, ánh mắt lộ ra ý lạnh: "Không phải mày am hiểu quyến rũ đàn ông nhất sao? Ngày hôm nay mày không cần quyến rũ, tao mời khách, sẽ làm cho mày sướиɠ tê người."

Nói xong lại dặn dò mấy người áo đen kia: "Ghi hình lại, để Lục Trạch nhìn xem. Anh ta không dễ chịu thì tôi mới vui được."

Tên áo đen nhận lệnh, hai người đi điều chỉnh thiết bị quay phim, những tên còn lại thì lại vây nhốt Hướng Hàn, mặt vô cảm lôi kéo quần áo của cậu.

Hướng Hàn tức giận mắng to: "Đệch! Con mợ nó mày biếи ŧɦái vê lờ, có phải do bản thân không được nên mới nghĩ ra cái chuyện thất đức này đúng không?"

Sắc mặt Triệu Hàn Đông đen lại, lạnh giọng dặn dò những người kia: "Làm nhanh lên!"

Mắt thấy bản thân bị cởi đến mức chỉ còn lại quần cọc, Hướng Hàn đành phải nước mắt lưng tròng cầu cứu: "Đại A, với những chuyện như này, hai người thật sự không có biện pháp bảo vệ nhân viên sao?"

Đại A nói lời thấm thía: "Cậu Hướng à, cậu yên tâm, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp. Với những chuyện như vậy, chúng tôi sẽ nghiêm túc che chắn, tuyệt đối không xâm phạm việc tư của cậu."

Hướng Hàn giận dữ, uy hϊếp đình công: "Tôi không làm nữa, tôi muốn hủy hợp đồng, bồi thường 50 triệu cũng được!"

Đại A thở dài, ra lệnh cho hệ thống: "Thôi, 009, cứu người đi." Nói xong còn nhân tiện oán giận người nào đó một chút: "Đến bây giờ còn chưa đến, sao hành động lại chậm như vậy?"

Hệ thống nhận được mệnh lệnh, lập tức nói với Hướng Hàn: "Anh Hướng, mời anh thả lỏng tinh thần, để tôi khống chế thân thể một chút."

Tay Hướng Hàn bị trói ở phía sau đang nắm chặt mép quần cọc, khóc không ra nước mắt nói: "Đã đến lúc này rồi, tao thả lỏng kiểu gì?"

Hệ thống bất đắc dĩ: "Vậy anh nhịn một chút, tôi sẽ cưỡng ép khống chế."

Hướng Hàn vội la lên: "Mày nhanh —— "

Chữ ‘nhanh’ còn chưa nói xong, một dòng điện bất chợt xâm nhập vào thân thể cậu, nhanh chóng lan đến toàn thân. Sau đó Hướng Hàn phát hiện, trừ phần đầu ra, những nơi khác trên cơ thể bỗng nhiên bị kiểm soát.

Sau khi hệ thống nắm giữ quyền khống chế, lập tức nhân đó mà dựa về sau, ngửa mặt lên, nhấc chân quét ngang đạp bay một tên. Sau đó hai tay hơi dùng sức thoát khỏi dây thừng, một quyền đấm ngã một tên, ép thẳng tới Triệu Hàn Đông.

Triệu Hàn Đông bị biến cố này làm kinh sợ, khi người tới trước mặt mới phản ứng được, móc ra một khẩu súng không biết từ đâu ra hấp tấp nhắm ngay "Hướng Hàn". Mà hệ thống ra tay nhanh như chớp, không chờ anh ta bóp cò súng đã cướp được nó trước, tiếp đó dùng một đấm đánh ngã anh ta, lại đi tới giẫm lên vài cái.

Hướng Hàn trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại tinh thần nhỏ giọng nhắc nhở: "Đá hạ bộ, đá hạ bộ ấy, thằng cha này quá thiếu đạo đức."

Sau khi tên áo đen bị quật ngã trước đó phản ứng lại, nhanh chóng cầm lấy vũ khí tiến lên. Hệ thống đá Triệu Hàn Đông đã ngất đi qua một bên, giơ tay đỡ một gậy, sau đó bay lên đá một cước, vừa vặn đá trúng hạ bộ đối phương. Nhưng động tác quá lớn, dùng sức quá mạnh, Hướng Hàn chỉ cảm thấy phần hông "rắc" một tiếng, thoáng chốc một cơn đau ập tới.

Hệ thống không cảm thấy gì, nhưng Hướng Hàn đau đến run rẩy, run giọng nói: "Nhẹ, nhẹ chút, đau quá đi."

Vì vậy tình cảnh lập tức nghịch chuyển, biến thành hệ thống đấm đá bọn cùi bắp, còn Hướng Hàn thì run rẩy: "Quá bạo lực, quá bạo lực, đau đau đau..."

Vẻ mặt mấy tên áo đen gần như tuyệt vọng: Má nó chú còn có mặt mũi kêu đau à? Tụi này mới thật sự bị đau đây này!

Chờ đến lúc Lục Trạch chạy đến, trên đất là một đống người kêu rên. Gần như lúc đó cảnh sát cũng chạy tới, mấy người áo đen lập tức cảm động: Quá tốt rồi, cuối cùng cũng được cứu.

Sau khi hệ thống không khống chế thân thể nữa, Hướng Hàn đứng không vững, ôm chân ngồi dưới đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ào ào.

Hệ thống vô cùng áy náy: "Xin lỗi anh Hướng, trước khi chuyển việc tôi từng là hệ thống tác chiến, đã quen thao tác cơ giáp rồi."

Hướng Hàn nước mắt lã chã, nhưng vẫn phải mỉm cười tha thứ: "Không sao, ít nhiều gì nhờ có mày cứu tao."

Sau khi Lục Trạch đá tung cửa, liếc mắt một cái đã tìm được Hướng Hàn. Lúc thấy đối phương để trần thân trên tràn đầy vết thương ngồi dưới đất, anh biến sắc, bước nhanh đến, tay run run cởϊ áσ khoác bọc kín người cậu.

"Đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi, chúng ta về nhà ngay nha." Anh không hỏi Hướng Hàn đã xảy ra chuyện gì, như trốn tránh mà bế cậu lên, khi đi qua bên cạnh Triệu Hàn Đông, ánh mắt lạnh đến độ có thể gϊếŧ người.

Làm sao có thể bảo không sao chứ? Hướng Hàn lắc đầu một cái, không đồng ý: "Tôi đau lắm, xương hông như bị trật khớp luôn rồi, cánh tay cũng bị đánh một gậy..."

Ánh mắt Lục Trạch nhìn về phía Triệu Hàn Đông lập tức lạnh hơn vài phần, lúc này một vị cảnh sát cố tình đi tới, nghiêm túc nhìn Hướng Hàn, hỏi: "Xin hỏi cậu này, tại sao trong tay cậu lại cầm súng?"

"Hở?" Bấy giờ Hướng Hàn mới nhận ra thứ đang cầm trong tay, lập tức ném xuống, chỉ vào Triệu Hàn Đông đang hôn mê bên tường nói: "Là của thằng kia kìa."

Rõ ràng cảnh sát vẫn còn hoài nghi, Hướng Hàn vội nói: "Tụi kia có ghi hình lại, không tin mọi người có thể xem."

Vẻ mặt Lục Trạch khẽ biến đổi, vừa định ngăn cản, nhưng lại có một vị cảnh sát đứng bên kia, nghe vậy lập tức chiếu lại. Sắc mặt Lục Trạch xanh mét, che tai Hướng Hàn lại nhanh chân đi tới. Đang lúc anh muốn phá hủy máy quay, chợt thấy hình ảnh ghi lại, sau đó... ngây ngẩn cả người.

Cảnh sát cũng ngây ngẩn, sau khi xem xong, lập tức tràn đầy đồng tình với mấy tên áo đen bị tra tấn kia. Hướng Hàn nhỏ giọng giải thích: "Do chúng ra tay trước, tôi chỉ tự vệ."

Lục Trạch ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có hơi lúng túng. Thì ra là do anh hiểu lầm, Hướng Hàn cũng không bị... Nhưng mà không ngờ Hướng Hàn lại lợi hại như vậy.