Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta

Chương 20: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (20)

Hướng Hàn vô thức chột dạ, thành thật khai báo: "Tôi chỉ ăn nhiều chút, với lại sau khi nôn xong đã uống thuốc rồi, bây giờ rất khỏe."

"Còn nôn ra?" Lục Trạch cắn răng nói.

"Ặc." Hướng Hàn rụt cổ một cái, quyết định nói ít lại vẫn tốt hơn.

Xác định Hướng Hàn không có việc gì, cuối cùng Lục Trạch cũng thay đổi hướng đi, đi chưa được một lúc, lại mặt không cảm xúc nói: "Có những lúc chưa chắc điều em biết đã đúng. Với thần tượng, sùng bái ở trên mạng một chút là được, không lên dây dưa đến hiện thực."

"Sao cơ?" Hướng Hàn khó hiểu.

Lục Trạch mặt lạnh nói: "Ý của anh là, em chỉ thích tác phẩm của anh Chu, sùng bái ở trên mạng là được, không cần thiết dây dưa đến hiện thực..."

"Không không không." Hướng Hàn vội cắt ngang, nghiêm túc nói: "Cái tôi yêu thích là năng lực kiếm tiền của đại thần." Cũng bằng đấy chữ trên một quyển sách, cậu còn không kiếm được số lẻ của người ta.

Lục Trạch lặng thinh, một lát sau mới cắn răng nói: "Em yên tâm, sau này tôi kiếm tiền còn nhiều hơn anh ta."

Ồ, mục tiêu lại hiểu lầm cái gì à? Hay là bị đại thần đả kích?

Những lúc như thế này, thân là bạn bè, Hướng Hàn thấy bản thân nên an ủi một chút. Vì vậy cậu dùng sức gật đầu, nói: "Đúng thế, tôi tin anh, anh còn lợi hại hơn anh ta." Đây là lời thật lòng, sau này Thiên Thần sẽ là trùm của giới game.

Trong lòng Lục Trạch ấm áp, sắc mặt cũng dần dần dịu lại. Quả nhiên Hướng Hàn vẫn rất quan tâm anh, tin tưởng anh, chưa bao giờ vì cảnh ngộ khác biệt mà thay đổi.

Trở lại nhà, Lục Trạch tăng ca suốt đêm. Ngày hôm sau đến công ty, càng nhiệt tình mười phần, mấy ngành khác cũng cùng tăng ca, liên tiếp mấy ngày không ngủ không nghỉ . Vì xứng đáng với tiền lương gấp đôi kia, mấy ngày nay Hướng Hàn cũng cần cù chăm chỉ gọi thức ăn cho mọi người...

Vì Lục Trạch quá bận, Hướng Hàn chuyển sang đi làm một mình. Hôm nay đi tàu điện ngầm, cậu vừa quẹo vào hẻm nhỏ, bỗng nhiên bị người ta đánh lén từ phía sau. Lúc tỉnh lại cậu đã thấy Triệu Hàn Đông ngoài cười nhưng trong không cười ngồi ở đối diện, phía sau là mấy tên đô con vạm vỡ, bên cạnh còn có thiết bị quay phim.

Hướng Hàn giật giật, phát hiện tay bị trói chặt, lập tức cảm thấy không ổn, cõi lòng tràn đầy mong đợi hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, mọi người sẽ không trơ mắt nhìn tao bị ăn đòn đâu đúng không?"

"Chúng tôi sẽ nhắm mắt lại." Đại A thình lình nói một câu.

"..."

Thấy Hướng Hàn đã tỉnh, Triệu Hàn Đông cười giễu một tiếng. Anh ta đứng dậy, sau khi bước đến gần, nhấc tay nắm chặt cằm cậu khiến cậu ngửa mặt lên, buông lời giễu cợt: "Cũng to gan thật, thế mà còn dám ở lại Đế Đô."

"Như nhau như nhau thôi." Hướng Hàn cố ý oán giận, chỉ là nụ cười hơi đơ.

"Hừ." Triệu Hàn Đông hừ khinh một tiếng, trực tiếp buông tay ra. Hướng Hàn lập tức ngã xuống ghế, hai tên áo đen nhanh chóng tiến lên xách cậu về lại chỗ cũ y như xách gà con.

Triệu Hàn Đông ngồi trở lại ghế sô pha, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cậu: "Mấy ngày trước Lục Trạch quấy nhiễu tao đến gà chó không yên, mày cũng có bản lĩnh đấy, nɠɵạı ŧìиɧ như vậy mà còn khiến nó khăng khăng một mực với mình cho được. Nhưng như thế cũng tốt, càng là thứ mình để tâm, sau khi bị phá hủy mới càng đau đớn."

"Tao thấy là do mày rén quá, không dám đấu chính diện với anh ấy nên chỉ biết dùng mấy thủ đoạn hạ tiện này thì đúng hơn." Hướng Hàn tiếp tục dỗi ngược về.

Hệ thống không nhịn được nhắc nhở: "Những lúc như thế này thì đừng nổ quá."

Sắc mặt Triệu Hàn Đông xanh mét, lạnh lùng cười rồi nói: "Tốt nhất là mày luôn kiên cường được như thế."

Nói xong phất phất tay, tên áo đen bên cạnh lập tức bước đến, vén ống tay áo Hướng Hàn lên rồi tiêm thẳng vào.

Lúc này da đầu Hướng Hàn tê dại, gào thét tên hệ thống trong đầu: "Tiểu Cửu, đây là cái thứ gì đó?"

"Yên tâm, không mất mạng đâu." Đại A trả lời thay hệ thống.

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Anh Hướng, anh đừng có lo, tôi đã báo cảnh sát rồi."

"Báo, báo cảnh sát?" Hướng Hàn muốn quỳ lạy, chờ cảnh sát chạy tới, chắc chắn là cậu bị đánh chết rồi.

"Tôi đã cố hết sức rồi." Hệ thống yếu ớt bổ sung, tuy rằng nó không hiểu tại sao thượng tướng Dean lại bảo nó khoan hẵng ra tay, nhưng quyền lực của thượng tướng cao, nó chỉ biết nghe theo.

"Cũng thông báo cho mục tiêu đi." Đại A âm thầm ra lệnh.

"Dạ." Sau khi hệ thống nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng xâm nhập vào máy vi tính của Lục Trạch.

Lục Trạch vừa giải quyết một vấn đề kỹ thuật khó khăn, đang thu dọn đồ đạc đi về, máy vi tính còn đang bình thường bỗng nhiên tối đen, sau đó xuất hiện một dãy chữ màu trắng.

Lục Trạch biến sắc, từ trước đến giờ màng bảo vệ máy vi tính của anh rất nghiêm mật, không có mấy ai có thể phá vỡ, không ngờ lại có người có thể dễ dàng kiểm soát. Nhưng anh không rảnh suy nghĩ xem ai có bản lĩnh này, sau khi đọc xong dòng chữ trên màn ảnh, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hướng Hàn.

Liên tục hai cuộc không bắt được, trong lòng anh hoảng loạn, nhấc tay tắt đi, quay người lập tức đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc Tôn Thư Á có chuyện tìm đến, nhưng anh cũng chẳng có tâm tình ứng phó, bỏ lại câu "nói sau đi" rồi vội vã đi mất. Tay cầm văn kiện của Tôn Thư Á dần dần siết chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, trong mắt loé ra vẻ tối tăm.