Vì có thể làm hai người nhập diễn tốt hơn, Tống Diệp cố ý yêu cầu hai người trước khi vào diễn đều uống lên chút rượu, đặc biệt là Lạc Nhan.
Lạc Nhan lớn đến từng tuổi này còn không có chạm qua rượu, lúc này vừa uống mấy ngụm rượu, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ ửng nóng bỏng. Trên đầu cô được trang điểm bởi trang sức trâm cài phức tạp bằng ngọc, tóc đen rậm rạp tô điểm cho kiểu tóc, gương mặt còn có chút thịt.
Dáng vẻ quý nữ cổ đại say rượu mê loạn đầy kiều mị, rồi lại mang theo chút ngây thơ thanh thuần, mỹ nhân dáng người đẫy đà hấp dẫn, đây đúng là hiệu quả Tống Diệp muốn.
Anh tập trung mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy quay phim.
Bên kia, ở trên long sàng hai người vẫn tiếp tục nhập diễn, ảnh đế đã đem quần áo trên người Vương phi Thọ vương cởi hết, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt bên trong, trên yếm có thêu một đóa hoa mẫu đơn lớn. Da thịt cô gái dưới thân trắng mịn đến bạch lóa mắt, bàn tay to của ảnh đế nắm lấy một khối thịt non mềm nổi phồng lên của nàng mà xoa bóp hăng say.
“Ưm ~...” Dương Ngọc Hoàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngửa đầu lên cao, lộ ra đoạn cần cổ thọn gọn quyến rũ, trong âm thanh ẩn ẩn mang theo vui thích.
Còn đại ảnh đế không chút khách khí cúi đầu mυ'ŧ hôn lên cần cổ trắng mịn của nàng, liếʍ láp gặm mυ'ŧ liên hồi, đây quả thật còn tuyệt diệu trong tưởng tượng nữa, da thịt mềm mại, mịn màng hơn đậu hũ, còn mang theo hương thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ nhân.
“Um...A ~...Ư...” Cánh tay Lạc Nhan lên bờ vai dày rộng săn chắc của Hoàng Đế, biểu tình trên mặt đầy say mê da^ʍ mĩ, nhưng trong đầu lại đang thét chói tai không ngừng.
Á...Đúng là quá xấu hổ mà!
Thân dưới của cô rõ ràng cảm nhận được có một vật cứng rắn nóng bỏng dán sát vào người mình, đương nhiên Lạc Nhan biết đó là cái gì, nghĩ đến việc thân thể Lục Cẩn Nam sinh ra phản ứng bởi vì hai người dựa vào quá gần, quá nhập diễn, cô liền muốn dời đi thân mình một chút, tránh cho anh xấu hổ.
Nào biết đâu được một chân vừa dịch sang bên một chút, đầu gối của ảnh đế lập tức đưa tới chặn lại.
Đầu gối Lục Cẩn Nam hiện tại đang để ở giữa hai chân Lạc Nhan, bàn tay anh sờ lên cái chân mà cô vừa di chuyển, miệng để sát bên tai cô, giọng nói mang theo thở dài thì thầm nói: “Đừng trốn, còn đang trong lúc diễn đó!”
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông lướt ngang bên tai Lạc Nhan làm cô hơi bối rối. Dường như Lạc Nhan còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Cẩn Nam, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình chuyên chú tập trung cùng đôi mắt thâm thúy bình tĩnh của anh, đầu óc cô như một mảnh hồ nhão, không còn suy nghĩ được gì, liền tùy ý nương theo tiết tấu dẫn dắt của anh.
Ảnh đế gặm ăn bầu vυ' to bự mềm mại của Lạc Nhan thỏa thích, sau đó dọc theo thân hình mang đường cong lả lướt của cô hôn xuống phía dưới, đôi môi mỏng ấm áp dừng ở trên cánh tay trắng mịn của cô, rồi lại không hôn đi xuống nữa.
Không biết dây dưa bao lâu, Hoàng Thượng rời khỏi người Vương phi, đứng dậy nâng lên một chân thon dài thẳng tắp của nàng, sau đó thân mình áp xuống dán sát vào, mạnh mẽ đẩy côn ŧᏂịŧ vào. Cùng lúc đó, Hoàng Đế mau chóng dùng bàn tay to che lên miệng nàng.