Cánh tay trắng nõn như ngọc quấn lên trên người hoàng đế, nàng nỗ lực mà muốn mở hai mắt đang mê mang, nhìn vào bóng người mông lung trước mắt, nàng cố gắng nhận rõ người nọ: “Hoàng... Thượng...”
Tiếng kêu uyển chuyển, dịu dàng tận xương.
“Là ta.” Khóe miệng Hoàng Đế gợi lên một độ cong.
Hoàng đế đem Dương Ngọc Hoàn áp dưới thân mình, hôn nhẹ lên mặt nàng.
Nhưng mỹ nhân vẫn còn hơi chút thanh tỉnh, đôi bàn tay mềm mại như không có xương yếu ớt mà cố đẩy ra Hoàng Đế, đôi mắt mông lung quyến rũ nhìn ông, hỏi: “Ư?... Đây là chỗ nào nha...? Sao ta lại ở chỗ này?”
Trong lúc nàng mơ hồ nói chuyện, từng lớp quần áo hoa lệ trên người nàng đã bị Lý Long Cơ kéo mở ra, mép áo từ cổ tuột xuống khỏi bờ vai, lộ ra thật lớn một mảng da thịt trắng như tuyết cùng với nửa bầu ngực sữa cao ngất đẫy đà.
Hoàng Đế trông thấy liền há miệng cắn lên.
“Á...” Ngọc Hoàn bị cắn đau, cơn say rượu cũng dần dần tan bớt, đầu óc hơi tỉnh lại.
Ngay lúc nàng phát hiện chính mình bị ngôi cửu ngũ chí tôn đè ở dưới thân, lập tức bị dọa đến hoảng sợ, mắt đẹp trừng lớn khó tin.
Lại bị người trước mặt hành động trước một bước, dùng bàn tay to che kín miệng nàng.
“Hum ——, đừng kêu.” Hoàng Đế liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hoàn một cái, tiếp theo cúi đầu tiếp tục chăm chú làm việc của mình.
Ông há to miệng mà gặm cắn da thịt mềm mịn trên bờ vai con dâu, hai tay không ngừng xoa nắn bầu vυ' to tròn của nàng, bộ ngực đầy đặn bị bàn tay to xoa nắn chà đạp đến biến hình.
Thấy mỹ nhân bị dọa sợ đến gương mặt thất sắc, lại vẫn rất xinh đẹp diễm lệ động lòng người, da thịt như tuyết mịn màng tinh tế phi thường, trên đầu nàng vốn được chải chuốt chỉnh tề, cắm đầy kim thoa nhưng bởi vì đã chịu kinh hách mà cả đầu tóc đen đều trở nên hơi chút hỗn loạn. Hoàng Đế sung sướиɠ đến híp mắt lại, nói:
“Hầu hạ trẫm cho thật tốt, chờ xong việc, trẫm tự nhiên sẽ thả nàng rời đi!”
Đại mỹ nhân diễm lệ mang trên mặt khóc lóc điên cuồng gật đầu, những giọt nước mắt to tròn như trân châu rơi khỏi hốc mắt nàng, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp non mịn của nàng.
Thấy đại mỹ nhân biết điều an phận xuống, rốt cuộc Lý Long Cơ cũng buông tay ra, không hề che miệng nàng nữa.
Nhưng động tác càng ngày càng quá đáng, kịch liệt. Long sàng vốn ngay ngắn chỉnh tề, hiện giờ bởi vì hai người dây dưa mà hoàn toàn hỗn độn.
Đạo diễn Tống Diệp đứng sau camera theo doi, không nói lời nào.
Anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào máy quay phim theo dõi biểu hiện của hai người, cảm thấy hai người diễn rất tốt. Lạc Nhan vốn dĩ có gương mặt cực kỳ minh diễm, tuổi trẻ xinh đẹp lại có sức sống, da thịt trắng nõn mịn màng hơn tuyết, căng tràn collagen.
Lúc này cô hoàn toàn thả lỏng mà nhập vai, nên cổ mị hoặc cũng liền toát ra tới.