Năm Tháng Vội Vã

Chương 13: Tai Nạn

Sở Minh Huyên về đến công ty liền mở cuộc họp, cô muốn tạm thời hoãn lại dự án trung tâm thương mại còn nguyên nhân nếu cô không muốn giải thích thì cấp dưới cũng không ai dám hỏi.

Chỉ có mình Tú Tú là không sợ bị giám đốc Sở uy nghiêm trách phạt, cô ngồi trên ghé sofa trong phòng làm việc của Sở Minh Huyên bắt chéo chân còn đang dũa móng tay.

"Sao lần này lại dừng, công trình lớn như vậy tập đoàn chắc chắn sẽ thu lợi không nhỏ ".

Sở Minh Huyên dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Chỉ là có việc quan trọng hơn cần giải quyết ".

Thật ra nguyên do khiến cô bỏ qua món lợi khổng lồ này chắc nguyên nhân một phần là vị cánh cửa thời gian kia.

Đó có thể là nơi giúp cô trốn tránh thương trường khắc nghiệt này.

Tiếng điện thoại nội bộ vang lên "Giám đốc, chủ tịch muốn gặp cô ".

"Tôi biết ".

Sở Minh Huyên thở dài, bà nội kim chủ tịch muốn gặp cô chắc chắn lại là chuyện chồng con. Cô thật sự không hiểu bây giờ đã là thời đại nào rồi mà nhất định phải dựa dẫm vào đàn ông mới được chứ.

Tú Tú đồng thời cũng cùng cảnh ngộ nhưng cô còn dễ thở hơn một chút là vì phía trên cô còn có một anh trai hư hỏng.

Anh ấy đã 33 rồi mà còn thích chơi bời vậy cho nên sự tập trung của ba mẹ đều dồn vào việc chửi mắng anh ấy.

Mặc dù đôi khi vẫn nhắc nhở cô nhưng còn đỡ hơn Sở Minh Huyên là con một lại còn là người thừa kế duy nhất.

Gánh nặng gấp nhiều lần cô.

Sở Minh Huyên đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn bảng tên *Phòng chủ tịch, do dự một lát mới gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng mời vào.

Chủ tịch đang bàn việc cùng phó chủ tịch kim tổng giám đốc là ba của cô Sở Minh.

Hai người nhìn thấy cô thì dừng lại chuyện đang bàn, bà nội ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế đối diện.

"Giám đốc Sở đã ăn sáng chưa ?"

Sở Minh Huyên cười cười đi tới ôm lấy cánh tay bà "Con còn chưa ăn, nội đã ăn chưa ?".

Bà nội liếc cô một cái rồi chép miệng trả lời "Đợi đứa cháu bận rộn này hỏi tới thì bà đã chết đói rồi ".

"Con ngồi xuống đi, ba với nội có chuyện muốn bàn với con ".

Cô ngồi xuống gương mặt lại trở lại nét nghiêm túc, bà nội nhìn sang hai cha con thì âm thầm lắc đầu.

Hai cái bản mặt suốt năm không cười lấy một cái, cứ như ai ăn hết của nhà tụi nó.

Sở Minh nhìn con gái rồi mới thở dài nói "Tuần sau tập đoàn Hồng Anh tổ chức tiệc kỉ niệm thành lập, thiệp mời đã được chủ tịch bên đó gửi tới ".

"Ba và nội muốn con thay mặt đến dự ".

Sở Minh Huyên nhăn lại hàng mi, cô biết chuyện dự tiệc là cái cớ thôi điều chính mà va cô và nội muốn là tác hợp cô và cháu trai Tập Đoàn đó.

Nghe nói anh ta vừa du học Hà Lan về rất có triển vọng trên thương trường.

Nếu nhà cô và nhà bên kia kết thông gia chắc hẳn là hổ mọc thêm cánh.

Cô lắc đầu "Con biết ý định của nội và ba nhưng con đã có bạn trai. Chắc hẳn hai người cũng đã biết nên con sẽ không đi ".

Bà nội không vui nói "Cái thằng nhóc ranh đó không ra gì, bà thật không hiểu trước giờ con thông minh sáng suốt như vậy sao lại chọn thằng đó ?"

Sở Minh Huyên cười cười, có cho cô nửa thế giới này cũng không thèm tên kia. Chỉ là người như anh ta thì rất dễ thu tóm thôi.

"Ba không cần biết con đang toan tính gì hay đang muốn gì. Con có thể không tham dự nhưng ba và bà nội cũng không chấp nhận thằng nhóc kia ".

Sau lời khẳng định kia Sở Minh Huyên đi ra khỏi phòng. Nếu cậu cháu trai kia cũng dễ điều khiển và ngu ngốc như Trương Khiết Thành đầu heo thì hay quá.

Tên kia chỉ có bộ phận duy trì nòi giống là phát triển còn lại đều chỉ để trưng thôi.

Bỗng dưng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, dù gia đình hào môn nhà cô cũng coi như là dễ thở hơn những nhà khác nhưng cũng có trách nhiệm càn gánh vác.

Chột một ý tưởng vô cùng táo bạo hiện ra trong đầu cô, cô muốn đến khoảng không gian kia nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời mặc kệ nhưng rắc rối của hiện tại.

Cô chỉ để lại một tin nhắn đơn giản cho Tú Tú sau đó liền đi.

_____________

Triệu Nhã Ca mơ hồ tỉnh dậy, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo cực độ đối với cô.

Lúc trưa khi ngủ cô đã nằm mơ thấy lại cảnh tượng mình và Sở Huyên hôn nhau, cảm giác tuy không rõ ràng nhưng cũng là nụ hôn đầu của cô.

Mơ mơ màng màng đi đến trường, mơ màng học hết buổi chiều.

Lúc ra về cô không may bị đám bạn chạy giỡn từ sau xô đẩy là ngã xuống cầu thang bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại đã thấy bản thân ở bệnh viện bên cạnh là bố mẹ cô đang vô cùng lo lắng.

"Tỉnh rồi hả con, thấy trong người sao rồi có đau chỗ nào không?".

Triệu Nhã Ca lắc đầu miệng có chút khô, cô nhìn thấy chân trái và tay trái mình bị bó bột treo lên.

Cô vô cùng lo sợ quay sang nhìn mẹ mình, mẹ cô thở dài "Con bị ngã gãy tay và chân, bác sỹ nói phải bó bột tầm 2 tháng".

Cô nhăn mặt, suốt 2 tháng cô phải ở trong bộ dạng bất tiện này sao.

Còn chưa kịp bi thương lại nghe mẹ cô nói tiếp "Thiệt là, đúng lạc này dì tư lại xin nghỉ về quê nuôi con dâu mới sanh. Ba mẹ chắc sẽ thay phiên nhau ở nhà chăm cho con ".

Ba cô cũng đồng dạng lo lắng, việc buôn bán nếu chỉ một người quản lý sẽ rất khó khăn. Nhưng không thể bỏ mặt con gái cưng của họ ở nhà một mình.

"Con không sao đâu có thể tự lo được mà ".

Mẹ Triệu vội lắc đầu "Không được, con như vậy sao mà tự lo. Thôi để đó ba mẹ tính, con nghỉ đi cho khỏe ".