Năm Tháng Vội Vã

Chương 12: Gà Hay Gái ?

Triệu Nhã Ca mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trên tay và dưới thân là vật gì đó mềm mại vô cùng. Co hết ờ rồi bóp vài cái vật trong tay to tròn lại còn đàn hồi nữa chứa, càng chơi càng thích thú.

Bỗng dưng từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói thật không thân thiện chút nào "Chơi đủ chưa ?".

Triệu Nhã Ca lúc này mới mở mắt ngẩng đầu nhìn lên hướng phát ra âm thanh.

Cô mở to mắt kinh ngạc vội bật người ra khỏi người Sở Minh Huyên.

"Cô, sao cô lại ở đây ?".

Nhìn xuống cơ thể đang lộ ra bộ ngực đầy đặn và đôi chân thon dài trắng noãn của cô ta Triệu Nhã Ca bất giác liền nóng hết mặt mũi.

Cô cũng nhìn lại mình cũng đồng dạng như vậy.

Sở Minh Huyên còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một cái gối quăng thẳng vào mặt.

"Em làm gì vậy ?"

"Chị, chị .... " Triệu Nhã Ca đôi mắt rưng rưng nước, hai tay kéo lại vạt áo ôm chặt thân mình.

Sở Minh Huyên nhìn hành động kia của cô bé thì không nhịn được cười, cô bé này chắc không nghĩ rằng cô đã làm gì em ấy chứ ?

Cô đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm chỉ bỏ lại phía sau một câu "Tôi không ăn bừa ".

Sau khi hai người mặc lại quần áo chỉnh tề Triệu Nhã Ca mới nghe cô thuật lại chuyện tối qua.

Cảm giác xấu hổ lan tràn khắp trên mặt Triệu Nhã Ca, lần đầu tiên cô say sỉn cũng là lần đầu cô bị người khác nhìn thấy cơ thể mình.

Cô ngập ngừng nói tiếng cám ơn.

Nhưng lại thấy Sở Minh Huyên nhíu mày sờ soạn khắp người chị ấy như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Chị tìm gì vậy ?"

Sở Minh Huyên nhìn cô bé rồi khổ não ngồi xuống giường "Tôi không tìm thấy điện thoại và hình như tôi làm rơi ví lúc đưa em về đây rồi ".

Nếu là năm 2022 thì cô cần gì phải lo lắng, chỉ cần búng tay một cái là được.

Triệu Nhã Ca cũng ngượng ngùng nhưng vẫn cứng miệng "Chị đúng là lơ đãng ".

Sở Minh Huyên mở trừng mắt nhìn, cái cô bé này đúng là làm ơn mắc oán mà.

Điện thoại của Triệu Nhã Ca là sam sung đời đầu do vậy mắc nước chút là hư ngay, vậy cho nên cũng là cục sắt vô dụng.

Cũng may cô nhớ rõ số điện thoại của Hùng Cường nên dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi cho cậu ấy bảo mang tiền đến chuộc mình về.

Trong lúc chờ đợi Triệu Nhã Ca vô tình nhìn thấy vế hồng trên cô Sở Minh Huyên, cô âm thầm tự lừa mình dối người dấu vết kia không phải do mình lưu lại, là do người khác.

Khi Hùng Cường đến nhìn thấy trang trí của phòng, nhìn số rượu hay người đã uống, nhìn nhưng vết tích trên người hai người thì không khỏi nghĩ nhiều.

Nhưng điều làm cậu muốn té xỉu khi nhìn thấy chính là cái hóa đơn nặng trĩu kia.

Cậu ngồi xuống ghế sofa hai chân bắt chéo dựa lưa vào thành ghế, giọng lanh lảnh.

"Chà, rượu vang mắc tiền he, phòng tổng thống he, dịch vụ hạn sang he. Đúng là biết cách hưởng thụ mà ".

"Khổ cho cái thân liễu yếu đào tơ này phải ba chân bốn cẳng chạy tới đây, vét hết tiền của trả tiền trăng hoa cho ai đó ".

Nói xong nó còn rất chi là khổ sở thở dài một hơi.

Triệu Nhã Ca cười cười đi tới ôm lấy bờ vai cậu "Thôi mà, biết Cường là tốt nhất rồi ".

Hùng Cường liếc nhìn cô một cái rồi nhìn đến Sở Minh Huyên gần đó sau đó kề sát Triệu Nhã Ca hỏi nhỏ "Bã là ai vậy Ca, nhìn cứ dị dị sao á ".

Triệu Nhã Ca theo tầm mắt cậu cũng nhìn tới người trước mắt, thật sự mà nói thì chị ta rất xin đẹp, vẻ đẹp còn khá đặt biệt hơn những cô gái mà cô từng gặp.

Một cảm giác khó tã.

"Thôi kệ người ta đi ".

Nhưng Hùng Cường nào có để cô được như ý, cậu cười cười hỏi Sở Minh Huyên "Mà chị gái chị tên gì ?".

Cậu cứ có cảm giác đã gặp chị gái xinh đẹp này ở đâu rồi.

Gáng nhớ lắm mà nhớ không ra.

Sở Minh Huyên nhìn cậu ta, vừa nhìn đã biết là tay anh chị rồi. Vào 10 năm sau thì không hiếm nhưng 2012 người ta còn khá hạn chế bộc lộ.

Thấy cô chậm chạp không trả lời Hùng Cường vội phát huy trí tưởng tượng do đọc khá nhiều các bộ tiểu thuyết trinh thám.

"Ê, có khi nào chị ta là gà móng đỏ hong ?"

Triệu Nhã Ca nhăn mặt "Sao nói vậy ?"

Hùng Cường nhướng mắt về phía Sở Minh Huyên "Ca xem chị ta xinh đẹp đến vậy, tay còn sơn móng đỏ nữa kìa ".

Triệu Nhã Ca bật cười đánh vào vai câu một cái trách móc.

Sở Minh Huyên nhìn hai người cứ chụm đầu vào nhau thì có chút không vui, cô cũng không muốn khai báo danh tính thật với hai đứa nhỏ này.

"Tôi tên Sở Huyên ".

Cô nhìn đồng hồ cũng không còn sớm không thể lân la nơi này thêm, cần phải về công ty dự họp.

Xuống quầy lễ tân lúc Hùng Cường cầm trên tay tờ bill thanh toán thì tay chân run rẩy, mồ hôi không ngừng tuông ra.

Cậu liếc nhìn hai người bên cạnh với ánh mắt không mấy thân thiện, giọng còn có chút tức "Đã không tiền thì đừng đi chỗ sang được không?"

Triệu Nhã Ca mỉm cười ôm lấy cánh tay cậu cùng đi ra khỏi khách sạn.

Sở Minh Huyên cũng đi sau họ.

Cô gọi lại cậu nhóc "Nè ".

Hai người phía trước dừng chân xoay người nhìn cô.

"Em cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ tìm em trả lại số tiền hôm nay ".

Hùng Cường còn chưa kịp trả lời thì Triệu Nhã Ca đã lên tiếng trước "Không cần, tôi sẽ trả cậu ấy ".

Cô ngập ngừng chốc lát "Còn nữa, chuyện vừa rồi cám ơn chị ".

Sở Minh Huyên mỉm cười, cô bé này tính cách cũng rất mạnh mẽ.

"Không cần cám ơn, vừa rồi tôi cũng được lợi mà ". Cô thật ra chỉ muốn trêu cô bé chứ trong chuyện này cô thiệt hại toàn phần, giám đốc Sở là lần đầu làm ăn lỗ vốn như vậy.

Bọn họ từ biệt nhau tại cửa khách sạn, cũng như hai lần trước không ai nghĩ sẽ còn gặp lại nhau.

Nhưng duyên phận kỳ diệu ai nói trước được chữ ngờ càng không nói trước được chuyện của