Hạ Đằng thuận thế liền tiến gần vào trong cổ của cô, như gà nhỏ mổ lên lại mυ'ŧ một ít rồi liếʍ cắn.
Ở đầu kia Chu Liên lải nhải vài câu, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm: “… Giữa trưa mang Tiểu Đằng trở về ăn cơm, ba mẹ nó buổi chiều mới có thể về đến nhà, có việc vội ở đơn vị. Mẹ cố ý mua gà cùng cá hầm canh, Tiểu Đằng không phải bị thương sao, cho nó bồi bổ cho tốt…”
Nguyễn Túy Quân nghe được muốn cười, cần phải được bồi bổ cho tốt sao, rốt cuộc cậu trừ bỏ bị thương, tối hôm qua còn tiết ra bên ngoài lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nha.
Hạ Đằng là lần đầu được nếm thử thức ăn mặn, thế cho nên tối hôm qua hai người từ ngoài mà lăn đến trên giường, lại từ trên giường đến trên mặt đất, tới tới lui lui làm bốn năm lần, Hạ Đằng bắn ba lần nùng tinh, bên dưới mới miễn cưỡng ngừng nghỉ.
Đứa trẻ này ngày thường nhìn thì rất đơn thuần, nhưng lúc cởϊ qυầи ra , động dục y như cẩu, muốn lên không ngừng.
Nguyễn Túy Quân đẩy Hạ Đằng ra, chính mình ngồi dậy: “Nhanh lên đi, lên dọn dẹp một chút, mẹ chị gọi chúng ta giữa trưa đi qua nhà ăn cơm.”
Cô nói “Chúng ta” khiến Hạ Đằng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, thật giống như bọn họ là cùng một thể ——Cậu không màng chị Tiểu Quân còn đang mặc quần áo, thò lại gần từ sau lưng ôm lấy đối phương, áp sắt mặt mà triền miên, ngửi lấy mùi hương trên tóc cô, cắn lỗ tai mẫn cảm phiếm hồng của cô.
“…Được, được rồi,” Nguyễn Túy Quân ngứa đến không chịu được, hướng sang một bên trốn tránh , thanh âm phiếm một chút khàn , là tối hôm qua kêu quá lợi hại.
Hạ Đằng nghe tới, buông ra Nguyễn Túy Quân, bò dậy mặc một cái quần liền đi ra ngoài —— chờ đến khi Nguyễn Túy Quân mặc tốt quần áo, Hạ Đằng cầm nửa ly nước ấm tiến vào, trong tay còn không biết cầm từ chỗ nào tới một phong bàn chải đánh răng chưa có mở ra.
Tại thời điểm Nguyễn Túy Quân uống nước, Hạ Đằng liền dùng cái loại ánh mắt thật không muốn xa rời mà nhìn cô. Cậu trước kia ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy mà nhìn cô, nhưng từ buổi tối hôm qua sau khi hai người phát sinh quan hệ lẫn về sau này, loại ánh mắt này của cậu lại càng thêm càn rỡ, rõ ràng.
Tuy rằng Nguyễn Túy Quân thực không muốn nghĩ sẽ đả kích tâm tình của đứa nhỏ này, nhưng cô vẫn báo cho đối phương: “Chuyện này của chúng ta, tạm thời đừng cho người lớn trong nhà biết. Em cần phải lập tức thi đại học, nếu bọn họ biết sẽ rất phiền toái.”
Hạ Đằng ngẩn ra, nhưng vẫn là hậu tri hậu giác gật gật đầu: "Em hiểu rõ, chị Tiểu Quân.”
.