Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 16: Ân công chúng ta kết hôn đi

Sau khi Giản Nại quyết định xong thì đầu óc cứ như mở ra một chân trời mới.

Cậu bắt đầu chờ đợi Lục Trạch Phong online.

Chờ lần này chờ thẳng từ sáng đến tối, bình thường lúc nào cũng bóng dáng trap boi, mà giờ thì tà môn vãi loằn, không thấy anh ta online, khiến cậu xoắn xuýt hết cả lên!

......

Ám Tinh — Đế đô

Hoàng thành.

Hôm nay Hoàng thành thủ đô mở yến hội để chúc mừng Ám Tinh lấy lại đất đã mất.

Lục Trạch Phong ngồi ở ghế chủ tọa nhưng hồn đã bay đi đâu, hoàng đế bên cạnh và chúng quyền thần lại rất vui vẻ nhiệt liệt, rượu ngon và món ngon trong yến hội vô số, không khí vô cùng hân hoan.

Hoàng đế nói với anh: "Lần này có thể thành công thu hồi lại đất, ít nhiều gì cũng là công lao của hoàng thúc."

Quyền thần xung quanh cũng sôi nổi phụ họa theo:

"Tướng quân càng vất vả công lao càng lớn."

"Có Lục nguyên soái ở đây, trong vòng trăm năm Ám Tinh sợ là chẳng có kẻ nào địch nổi."

"Vinh dự của Long tộc đây rồi."

Lục Trạch Phong lười nghe, đại nguyên soái mặc chế phục quân đội ngồi ở ghế trên, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy, ngón tay thon dài dường như đang nghiền ngẫm thưởng thức chiếc ly nhỏ tinh xảo trong tay, mang theo vài phần không để tâm.

Có người thử nói: "Nghe nói lần thu hồi đất này tinh thần lực của Lục nguyên soái ngài bị hao tổn không ít, quốc sư đại nhân vẫn đang chữa trị, xin hỏi ngài đã khỏe lại chưa?"

Hoàng đế cũng nói: "Hoàng thúc gần đây vẫn khỏe chứ?"

Quốc sư cũng có mặt tại yến hội.

Thấy mọi người đều khá quan tâm chuyện này, vội vàng nói: "Các vị đại nhân đừng lo lắng, khoang trò chơi tôi mang về trước mắt đã có hiệu quả, gần đây tinh thần lực của Lục nguyên soái đã không còn tiếp tục chuyển biến xấu nữa."

Lục Trạch Phong rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên nhìn về phía hoàng đế, mở miệng nói: "Bệ hạ không cần lo lắng."

Từ trước cho tới nay tiểu hoàng đế đều khá ỷ lại Lục Trạch Phong.

Ám Tinh theo chế độ Quân chủ lập hiến, từ xưa đến nay đều không ngừng phân tranh.

Khi hoàng thất có nội loạn, nếu không phải Lục Trạch Phong liều mạng vọt vào biển lửa, gã đã sớm bị chết vì bị lửa thiêu.

Tiểu hoàng đế vẫn rất lo lắng: "Nghe quốc sư nói, gần đây hoàng thúc ít khi nào ra khỏi phủ."

Lục Trạch Phong nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong game gần đây, thật ra cũng không phải là anh không muốn ra khỏi phủ, chủ yếu là có một bé thích làm nũng quá dính người, dẫn tới việc anh dành thời gian chơi game cũng nhiều hơn.

Các đại thần thừa dịp tới đây nịnh nọt:

"Nguyên soái đại nhân, khoang trò chơi tuy rằng có chút hiệu quả, nhưng cũng không hiệu quả bằng có một Dạ Oanh xứng đôi đâu."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Nghe nói ngài vẫn chưa có Dạ Oanh thích hợp."

"Gần đây nhà thần có một người em họ chưa kết hôn, là một Dạ Oanh rất ưu tú."

Ở Ám Tinh, người có được huyết mạch Dạ Oanh từ trước tới nay đều bị tranh giành.

Các đại quý tộc có tinh thần lực càng mạnh thì càng yêu cầu Dạ Oanh làm bạn lữ để chữa trị tinh thần lực.

Sau khi cùng Dạ Oanh kết hôn rồi sinh con, thì những đứa con được sinh ra là Dạ Oanh có tỷ lệ rất hiếm, mà những đứa nhỏ đó vừa sinh ra đã được định sẵn vinh hoa phú quý cả đời, tất nhiên cũng không thể tránh khỏi vận mệnh tù túng mà vương quyền phú quý mang lại.

Hoàng đế cũng nhỏ giọng nói: "Hoàng thúc, người vẫn chưa có Dạ Oanh xứng đôi, mấy vị đại thần này cứ mãi truyền tấu lên, đề cử bà con với con gái nhà mình, nhờ trẫm hỗ trợ mai mối hộ."

Dù gì thế lực của quân đội quá mạnh, ai cũng muốn leo lên cái đỉnh này.

"......"

Lục Trạch Phong trầm mặc.

Anh chưa bao giờ hứng thú với việc yêu đương, đặc biệt là Dạ Oanh, đều là loại mềm mại nhõng nhẽo, mà anh thì lại không quen ở chung với loại người này nhất.

Bởi vì tinh thần lực bị hao tổn quá mức nghiêm trọng nên cũng đã từng suy xét đến chuyện tìm một Dạ Oanh tương xứng.

Dù sao trong phủ cũng không phải là không nuôi nổi một người hay nhõng nhẽo.

Bất quá hiện tại khoang trò chơi đã có hiệu quả rồi, nên anh cũng không còn hứng thú nữa.

"Đa tạ ý tốt của các vị." Lục Trạch Phong nâng mí mắt nhìn về phía mọi người: "Trước mắt ta tạm thời chưa có hứng thú với phương diện này, sau này hẵn bàn tiếp."

Bọn quyền thần còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trạch Phong đã nhận ra người này là một tấm ván sắt, chẳng ai muốn đấm vào một tấm ván sắt cả, nên chỉ đành bỏ cuộc.

......

Yến hội đến khuya mới rã.

Lục Trạch Phong uống một chút rượu, đã ngà ngà say, tửu lượng của anh rất tốt, đêm nay khi nghị luận tới vấn đề thu hồi đất, khó tránh khỏi việc phải uống nhiều hơn.

Phó quan nói: "Ngài có khỏe không?"

Lục Trạch Phong gật đầu: "Trở về thôi."

Phó quan vội vàng sắp xếp xe, tuy rằng hiện tại trạng thái của nguyên soái đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn khiến bọn họ rất lo lắng, thu hồi đất đã mất là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng khiến bọn họ nhận lấy sự trả giá thảm thiết, chiến dịch đó đã khiến không ít anh em hy sinh, mà đau lòng nhất chính là còn một vị thiếu tướng đã phản bội.

Vị kia rất được Lục Trạch Phong tín nhiệm.

Là một tay tướng quân đề bạt.

Cuối cùng lại vì tiền tài và tương lai lập mưu tạo phản, nếu không phải bởi vì gã, Lục Trạch Phong cũng sẽ không bị trọng thương, tinh thần lực bị hao tổn không có khả năng sẽ nghiêm trọng đến thế.

Tướng quân... hận nhất là bị phản bội và lừa gạt.

......

Từ bên ngoài trở lại phủ tướng quân.

Lục Trạch Phong rửa mặt thay đồ xong định chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nhưng chẳng biết thế nào mà đêm nay trong lòng lại không yên, nằm trong khoang nghỉ ngơi một hồi thì cuối cùng anh vẫn đi tới khoang trò chơi cách đó không xa, online đánh vài cái phó bản để điều hòa tiết chế lại tinh thần lực.

Hình ảnh của trò chơi《 Vấn Đạo 》 biểu hiện kết nối thành công.

Sau khi Lục Trạch Phong online bắt đầu kiểm tra tiến độ quyển trục của mình.

Đang xem thì bỗng nhiên ——

Có tiếng bước chân hỗn độn chạy về phía anh, Lục Trạch Phong với thiên tính cực kỳ cảnh giác nhướng mắt, cả người tiến vào trạng thái phòng bị, cho đến khi thấy được bóng dáng quen thuộc mới thả lỏng một chút.

Giản Nại giận dỗi chạy tới, trực tiếp bổ nhào vào người hắn, gào thành tiếng: "Ân công, anh online rồi đấy à!"

Lục Trạch Phong đỡ lấy người.

Người trong lòng vẫn gầy yếu, quần áo màu xanh còn mang theo mùi trúc nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ra vẻ đáng thương, giọng nói như muốn mếu máo, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, giống như em pet nhỏ đang trông ngóng con sen về nhà.

Lục Trạch Phong nhướng mày: "Làm sao đó."

Giản Nại hít hít cái mũi: "Em chờ anh lâu lắm rồi đó anh biết hong, em chờ hoài chờ hoài, em kiểm tra từng phút một luôn mà hong thấy anh online, anh có biết là em chờ anh khổ lắm hong, em..."

Vừa nói vừa xà nẹo.

Lục Trạch Phong duỗi tay, lòng bàn tay có chút khô ráp chặn lên trán nhóc nhõng nhẽo, ngăn lại các động tác không an phận của cậu, thấp giọng: "Nói chuyện."

Giản Nại cứng đờ.

Cảm xúc được nuôi dưỡng cả ngày biến mất tiêu sau khi đối diện với con ngươi trầm lắng của Lục Trạch Phong, cậu không vui bĩu môi, cuối cùng chỉ có thể nói thật: "Không còn tiểu Hồng nữa, nó bị nhốt lại rồi."

Lục Trạch Phong nhíu mày: "Nguyên nhân."

Giản Nại đem lời của tiểu tinh linh nói lại một lần.

"Cần phải có khế đất mới mở ra được, đây chẳng phải là muốn ăn hϊếp người ta à?!" Càng nói cậu càng kích động: "Dân thường như em sao có thứ này được chứ, mà giá nhà lại cao nữa, ai mà mua nổi khế đất chớ, em không có tiền, mà đánh ma thú cũng chẳng lại, chỉ có tấm thân bốn biển là nhà này thôi."

Lục Trạch Phong an tĩnh nghe.

Giản Nại ra vẻ tội nghiệp: "Anh nói xem có đúng hăm?"

Lục Trạch Phong dựa vào thân cây bên cạnh, đối diện với gương mặt đang nức nở của Giản Nại, trầm giọng: "Cậu có nghĩ tới chuyện thật ra nhà phát hành game cũng không ngờ được rằng cậu sẽ bắt được linh sủng không."

"......"

Giản Nại bỗng nhiên trầm mặc.

Ờ ha.

Cao giai linh sủng được chuẩn bị là để cho những nhóm cường giả đó tới.

Mà những người lợi hại thật sự sao lại có thể thiếu tiền thiếu năng lực đánh ma thú để kiếm khế đất chứ?

Là trời xui đất khiến nên mình mới có được thôi, nên giờ mới lưu lạc tới tình huống xấu hổ này.

Giản Nại ngượng ngùng nói: "Thế em phải làm gì bây giờ đây ân công."

Lục Trạch Phong nói: "Cậu định làm thế nào."

Thật ra Giản Nại đã tính hết cả rồi, nhất định lẽ sẽ không có chuyện đánh ma thú, dù sao có đánh cũng không lại, chỉ có thể năn nỉ chèo kéo cho xài ké gia viên thôi!

Hơn nữa qua nhiều ngày ở chung, cậu đã hoàn toàn biết được thực lực của trap boi, đừng nói là cao giai ma thú, đây là một nhân vật mà ngay cả hỏa long cũng không thèm đặt vào trong mắt!

Hơn nữa...

Mình đã cố gắng nhiều ngày như vậy, vậy mà lại chẳng có tiến triển gì.

Nếu mà cứ tiếp tục như thế, đợi cho đến lúc xác định quan hệ với trapboi rồi đá hắn chắc cũng tốn hết nửa đời người.

Còn không bằng thừa dịp cơ hội này kết hôn, xác định quan hệ trước, chuyện tình cảm thì cứ để bồi dưỡng từ từ, chiếm lấy vị trí trước đã, phòng ngừa đêm dài lắm mộng!

Tới được bước này thì xem như kế hoạch đã xong!

Giản Nại ho nhẹ vài tiếng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, đôi mắt hoa đào linh động phản chiếu rõ ràng thân ảnh của Lục Trạch Phong, mang theo vài phần thẹn thùng: "Ân công..."

Lục Trạch Phong nhướng mày nhìn cậu.

Có gió thổi qua, lay động tay áo của hai người, còn mang mùi hương hoa đào nhè nhẹ.

Giọng của thiếu niên áo xanh nũng nịu mềm mại: "Vì con, chúng ta có thể kết hôn trước cứu Tiểu Hồng ra đã, anh cảm thấy có được hông?"

......

Không khí yên lặng trong nháy mắt.

Trong lòng Giản Nại thấp thỏm, sợ Lục Trạch Phong sẽ từ chối mình.

Nhưng người đàn ông trước mặt chỉ im lặng, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: "Ta không có khế đất."

Giản Nại sửng sốt: "Hả?!"

Cậu đã từng nghĩ các loại khả năng có thể xảy ra, nhưng lại không ngờ tới lại có vụ này.

"Thế, thế anh đánh cao giai ma thú chưa từng rớt ra à?" Giản Nại còn muốn hấp hối giãy giụa một chút: "Hệ thống tiểu tinh linh nói, vật phẩm đó có tỷ lệ rớt ra mà."

Lục Trạch Phong: "Ta thấy không dùng tới nên quăng hết rồi."

"......"

Ngon.

Giản Nại đứng đó mà cả người bần thần.

Nếu cậu có làm sai cái gì thì thượng đế cứ tới mà phạt cậu, chứ đừng có mà phái một tên Lục Trạch Phong tới để tra tấn cậu, trong khoảnh khắc cậu còn chẳng rõ là mình đang đi trap người ta hay là tự mình trap mình nữa.

Ngay lúc Giản Nại sắp phát điên thì Lục Trạch Phong nói: "Ta có thể dẫn cậu đi đánh."

Tức khắc trong mắt Giản Nại lóe lên ánh sáng!

"Nhưng, nhưng em đánh không lại cao giai ma thú đâu." Giản Nại nhỏ giọng nói: "Em không có lực sát thương."

Lục Trạch Phong tỏ vẻ không sao cả: "Ta đánh, cậu chém nhát cuối."

Giản Nại lại ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, trong lòng cậu lóe lên một cảm giác kỳ lạ, người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước mặt cậu đây như là một tấm chắn mưa chắn gió, cho cậu cảm giác an toàn rất nhiều.

Giản Nại tưởng cuối cùng anh ta cũng đã biết thương hoa tiếc ngọc, nhỏ giọng nói: "Ân công, anh đang giúp em ạ?"

"Ừ." Lục Trạch Phong gật đầu: "Nếu không đánh khế đất cậu lải nhải hoài ổn lắm."

"......"

Vẻ suy sụp của Giản Nại lồ lộ trên mặt.

Lúc cậu định bĩu môi thì người trước mặt lại nhẹ nhàng cười một tiếng, Giản Nại ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm trầm của đối phương, nghe anh nói: "Đùa cậu thôi."

Giản Nại sửng sốt.

Lục Trạch Phong đứng ở trước mặt cậu, lòng bàn tay thô ráp của anh lau lấy nước mắt bên khóe mắt đỏ bừng của Giản Nại, thanh âm trầm thấp: "Đừng khóc."