Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 15: Tìm đại lão kết hôn

Không khí lúc đó như thế nào nhỉ?

Nếu tả theo hồi ức của Giản Nại, thì đó chính là cậu hận không thể triệu hồi hỏa long ra để thiêu cháy tên đầu gỗ Lục Trạch Phong này.

Trên thực tế cậu không làm được.

Giản Nại hít một hơi thật sâu, quyết định rõ ràng, ôm lấy hỏa long, nói thẳng với tên đàn ông không hiểu phong tình bên cạnh: "Ý của em là một mình em nuôi hỏa long không nổi, ân công, nếu không thì em với anh cùng chăm sóc nó nha, chúng mình cho bé nó một gia đình!"

Lục Trạch Phong nói: "Nó đâu có cần cậu nuôi."

Giản Nại lắp bắp: "Hả?"

"Cậu chưa đọc về Long tộc à?" Lục Trạch Phong hơi nhíu mày, nhưng vẫn giải thích: "Lúc chúng nó còn nhỏ phần lớn thời gian đều dành để ngủ, sau khi hỏa long thành niên nó mới tự mình đi săn, cho nên cậu đừng lo chuyện nuôi nó không nổi."

Giản Nại trợn mắt há hốc mồm: "Anh biết nhiều thật đó."

Tự bản thân Lục Trạch Phong có huyết mạch chiến long của Long tộc, tất nhiên là biết nhiều hơn bình thường.

Mắt thấy Giản Nại vẫn còn lo lắng cho bé rồng con, anh liền nói: "Chỉ cần cậu dạy nó cách đi săn lúc nó còn nhỏ là được."

Giản Nại sửng sốt: "Em, em dạy á?"

Lục Trạch Phong nhíu mày: "Có vấn đề à?"

"......"

Vấn đề rất lớn đó đại ca!

Em đây đâu có biết đi săn, sao mà dạy con em được!

Giản Nại phát sầu nhìn bé rồng con trong lòng, bé rồng con đỏ lửa nhỏ xíu, chạm vào rất ấm áp và thoải mái, nhưng bé rồng con lại không biết được ba của bé đang buồn thúi ruột, cho nên bé cứ nhộn nhào trong lòng Giản Nại, xem ngón tay của cậu như là món đò chơi, thật sự đem cậu trở thành ba ruột.

Bỗng nhiên...

Giản Nại nghĩ ra: "Ân công, chúng ta còn chưa đặt tên cho con mình nữa!"

Lục Trạch Phong không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại biến thành con của họ mất rồi.

Giản Nại thấy hứng thú, cậu thích nhất là được đặt tên: "Bé con này là do chúng ta cùng nhau trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn ở trong ảo cảnh mới lấy được, hơn nữa chúng ta lại cùng nhau thấy nó nở ra, cùng nhau cho nó ăn bữa cơm đầu tiên, nếu đã thế rồi, không bằng chúng ta gọi nó là... Tiểu Hồng đi!"

"......"

Lục Trạch Phong trầm mặc.

"Tiểu Hồng." Giản Nại cười tủm tỉm sờ sờ bé rồng con: "Con có thích cái tên Tiểu Hồng này không nè?"

Rồng con bị cậu sợ nhột, tránh né không được liền thất tha thất thểu chạy về phía Lục Trạch Phong tránh nạn.

Giản Nại thuận thế xông lên: "Ân công, anh xem con thích anh quá, đúng là kết tinh tình yêu của chúng ta mà!"

Lục Trạch Phong xách bé con lên, ngón tay thon dài của anh thuần thục kiểm tra tứ chi thân thể con bé rồng con một lần, cuối cùng đúc ra kết luận: "Phụ thân của nó không cường đại rồi."

Giản Nại sửng sốt.

Lục Trạch Phong nhìn bé con, nói: "Cốt cách thiên nhỏ, con rồi này trời sinh đã ốm yếu hơn mấy con rồng cùng tộc rất nhiều."

Giống anh năm đó vậy.

Anh là con rồng nhỏ yếu nhất so với lứa Long tộc sinh ra lúc bấy giờ.

Cố tình anh lại là con của Long Vương, lúc ấy toàn bộ tộc đàn thất vọng trầm trọng, tất cả đều lo lắng cho tương lai của Long tộc.

Ngay cả cha của anh cũng ghét anh vô cùng.

Thậm chí lúc anh còn nhỏ và yếu ớt đã ném anh vào rừng cấm để tự sinh tự diệt.

Giọng Giản Nại mềm mại, nhẹ giọng nói: "Có sao đâu."

Lục Trạch Phong nhướng mày nhìn về phía cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Giản Nại nở nụ cười ngây thơ, cậu đi qua, vươn tay trêu đùa bé rồng con, đôi mắt sạch sẽ không hề mang theo vẻ chán ghét hay thất vọng nào: "Chỉ cần nó có thể bình an trưởng thành là quá tốt rồi."

Lục Trạch Phong: "Không phải cậu trông chờ vào việc bán nó lấy tiền à."

"..."

Giản Nại cứng người, hình như cậu từng nói như vậy.

"Khụ khụ." Giản Nại xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, mở miệng nói: "Đó là trước đây em tưởng có thể bán trứng được, giờ nó nở ra rồi sao còn bán ra tiền được nữa?"

Lục Trạch Phong không nói chuyện.

Giản Nại cẩn thận sờ đầu bé con, trên mặt hiện ra cảm xúc dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa trời sinh yếu đuối đâu phải lỗi của nó, anh xem này, nó còn nhỏ mà, sau này nói không chừng sẽ rất lợi hại đó!"

Tiểu Hồng dường như nghe hiểu, ngoan ngoãn cọ cọ tay Giản Nại.

Lục Trạch Phong khó được có chút hoảng thần.

Thiếu niên trước mắt sạch sẽ ngây thơ, nụ cười của cậu rực rỡ, lộng lẫy, hoàn toàn khác với chuỗi ngày tối tăm ở trong rừng cấm, cậu quá dịu dàng với bé rồng con, mà thật tiếc làm sao khi mình còn nhỏ lại chưa từng trải qua những điều như vậy.

Lạ quá ——

Lục Trạch Phong mở miệng nói: "Nếu nó không thể lợi hại thì sao."

Giản Nại sửng sốt.

Ở trong ánh mắt Lục Trạch Phong, cậu nhẹ nhàng hừ một tiếng, kiêu ngạo ngất trời, tràn đầy tự tin nói: "Thì có gì đâu, ân công lợi hại thế kia mà, có anh bảo vệ hai tụi em là được rồi!"

"......"

Lục Trạch Phong trầm mặc.

Nói về tự tin thì anh không bằng Giản Nại thật.

...

Phó bản này đánh rất dễ, khó khăn chủ yếu là vào ban đêm, rất khác sự yên bình của khu rừng lúc buổi sáng, vào ban đêm thì động thực vật của khu rừng sẽ biến dị, biến thành quái vật khủng bố.

Ở bờ sông có lều ngủ.

Là đồ vật được bán trong thương thành, ban ngày Giản Nại mệt mỏi vì mang theo bé con, cho nên mua để ngủ.

Động tĩnh bên ngoài bị lều ngủ ngăn lại, cho nên lúc cậu mơ màng tỉnh lại thì mọi thứ đã kết thúc, Giản Nại nửa tỉnh nửa mê muốn mở lều ra để xem trời đã sáng chưa, kết quả vừa mở ra, các loại động thực vật đang hoành hành khắp nơi.

Giản Nại: "..."

Trợn mắt há hốc mồm.

Lục Trạch Phong ở bờ sông cách đó không xa thu lại đao kiếm, ngồi bên tảng đá để kiểm tra mình có bị lây nhiễm hay không.

Giản Nại cất bước chạy tới, vội vàng kêu một tiếng: "Anh ui!"

Bé rồng con phía sau cũng tỉnh ngủ, dùng hết sức lực toàn thân đi theo sau ba ba, trên đường còn bị vấp cây ngã một lần, trực tiếp bị Giản Nại vớt lên ôm vào ngực.

Giản Nại nhìn thấy trên người Lục Trạch Phong còn mang theo vết máu, dò hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Lục Trạch Phong giải thích: "Ma thú của phó bản biến dị."

Giản Nại lúc này mới phản ứng lại, đây chắc là thử thách của phó bản, ngày hôm qua cậu bị bé rồng con quần cả một ngày, thế nên quên mất tiêu, hơn nữa buổi tối lúc đánh ma thú cậu lại chẳng giúp sức chút nào!

Nhưng mà...

Giản Nại liếc nhìn Lục Trạch Phong, thấy bộ dáng chật vật của anh trong lòng lại có chút vui sướиɠ.

Trapboi anh cũng có ngày hôm nay.

Khiến anh sứt đầu mẻ trán là chuyện mà tôi phải làm rồi.

Nhưng trên mặt của Giản Nại lại không lộ ra điều gì, ngược lại tỏ vẻ quan tâm nói: "Anh ui sao anh không kêu em vậy, em cũng muốn giúp anh mà."

Lục Trạch Phong nâng mí mắt nhìn cậu một cái: "Kêu cậu?"

Giản Nại điên cuồng gật đầu.

Tỏ vẻ thái độ của bản thân là sự thật!

Thấy chưa, người ta là em bé biết săn sóc dịu dàng đó!

Lục Trạch Phong mặt vô biểu tình: "Cậu thì giúp được cái gì."

"......"

Quá đáng.

Thương tổn không cao, nhưng vũ nhục quá mạnh.

Bé rồng con như nhận ra điều gì đó, rầm rì nhảy đến bên người Lục Trạch Phong, dùng đầu cọ cánh tay anh, có chút vội vã kêu ẳng ẳng. (?)

Ánh mắt Giản Nại bị hấp dẫn, vội vàng dò hỏi: "Ân công, anh bị thương ạ?"

Lục Trạch Phong không nghĩ tới này bé con này khá mẫn cảm, lên tiếng: "Vết thương nhỏ thôi."

"Cho em xem!" Giản Nại thật vất vả mới có nơi dụng võ, hận không thể lập tức thể hiện: "Để em chữa thương cho anh!"

Lục Trạch Phong ngăn cản không được.

Bởi vì tư thế trước mắt của Giản Nại giống như là hôm nay nếu có ai cản trở cậu thì cậu sẽ cùng người đó liều mạng vậy á.

Giản Nại cẩn thận kéo tay áo của Lục Trạch Phong lên, rất nhiều máu đã đượm đẫm ống tay, lúc cầm lấy thì hơi nhão dính, thoạt nhìn rất đau, không một chút nào giống vết thương nhỏ.

......

Trong lòng Giản Nại bỗng nhói, đổ mồ hôi vì Lục Trạch Phong.

Nhưng rất nhanh cậu lại cảm thấy mình đúng là có bệnh, sao lại thấy tên trapboi này tội nghiệp chứ, loại khún nẹn như này bị thương thì cậu phải vỗ tay ăn mừng chứ?!

Lúc ống tay áo đã hoàn toàn lật lên thì Giản Nại đã thấy toàn bộ vết thương, là một vết cắt rất sâu, hình như là bị móng vuốt sắc bén cào phải, sâu đến nỗi có thể thấy được xương trắng.

Cậu chưa từng thấy qua vết thương nào trầm trọng như thế, cho nên sững sờ tại chỗ.

Lục Trạch Phong nói với cậu: "Sợ thì đừng nhìn."

Giản Nại bị chọc trúng tâm tư, có chút bực bội: "Em không có sợ!"

Nhưng cậu không hề phát hiện được rằng, giọng cậu có hơi run rẩy, cậu thật sự đang rất sợ hãi, những con người đã quen sinh sống ở những năm hòa bình như cậu rất ít khi thấy những trường hợp như vậy, huống chi cậu chỉ mới chơi game không được mấy ngày.

Gương mặt xinh đẹp của nhóc con bị dọa trắng bệch, nhưng giờ phút này vẫn còn cố ra vẻ kiên cường.

Giản Nại đặt tay mình lên cánh tay anh, sử dụng năng lực khép lại, có ánh sáng xanh mơn mởn lóe lên từ đầu ngón tay của mị ma, chậm rãi đi vào cánh tay của Lục Trạch Phong, nóng nóng lạnh lạnh.

......

Sắc trời bình mình dần rạng.

Trán Giản Nại toát mồ hôi.

Dù cậu có nỗ lực thế nào thì miệng vết thương cũng không thể hoàn toàn khép lại.

Hệ thống nhắc nhở: 【Cấp bậc kỹ năng của người chơi quá thấp, không thể chữ lành vết thương từ ma thú cao giai.】

......

Giản Nại thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Ngay lúc cậu đang định mò thử xem làm cách nào để nâng cấp thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: 【 Người chơi Vô Khả Nại Hà, tinh thần lực của bạn quá thấp, sau khi kiểm tra thì lý do là vì thời gian online quá dài, mời bạn lập tức offline nghỉ ngơi, mười phút sau sẽ cưỡng chế đăng xuất. 】

Lần này Giản Nại mắng to: "Con game ghẻ này."

Lục Trạch Phong nói: "Cái gì?"

Giản Nại phản ứng lại, lập tức lo lắng nói: "Ân công, kỹ năng của em chưa hoàn thiện, không thể trị liệu hoàn toàn cho anh được."

Lục Trạch Phong: "Không sao cả."

Giản Nại cho rằng anh đang cảm thông và đau lòng cho mình.

Lục Trạch Phong chậm rãi lấy một lọ nước thuốc từ trong túi trữ vật, đổ lên vết thương, thế mà vết thương lại được chữa trị nhanh hơn so với khi Giản Nại sử dụng y thuật nhiều, không bao lâu đã thành công cầm được máu.

Giản Nại trợn mắt há hốc mồm: "Anh có cái này sao không nói sớm?"

Lục Trạch Phong: "Nếu không phải cậu ấn ta xuống không cho ta động đậy, thì vết thương đã lành từ lâu rồi."

"......"

Phắc.

Giản Nại hận không thể cho anh một đạp.

Vừa lúc đã đến giờ hệ thống cưỡng chế, cậu chưa phát hỏa đã bị cưỡng chế đăng xuất.

Sau khi rời khỏi khoang trò chơi, Giản Nại mở di động của mình lên, phát hiện có rất nhiều tin nhắn lạ được gửi đến, mở ra đọc thì tất cả đều là của Lục Kiệt:

"Nại Nại sao em chơi game không nói với anh."

"Anh và Văn Duyệt không phải như em nghĩ đâu."

"Trứng rồng của em nở rồi hả?"

"Em có muốn gia nhập bang của anh không, anh có thể giải trừ quan hệ tình duyên với Văn Duyệt ngay."

"Nại Nại, chúng ta gặp nhau được không."

Mắt Giản Nại trợn trắng, trực tiếp block luôn.

Cậu rửa mặt qua loa, phát hiện thời gian mình vào khoang trò chơi là giữa trưa, giờ đã là buổi tối, người đại diện gửi lịch trình cho cậu, ngày mai và kia không có việc làm, nhưng sau đó nữa thì khá là bận.

Giản Nại xem xong liền lên giường đi ngủ.

Một giấc này ngủ rất sâu, chờ cậu mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Kỳ lạ thay, cậu có một dự cảm không lành, loại cảm giác rất khó tả, nhưng lại khiến cậu rất khó chịu, ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng đứng dậy đăng nhập vào game.

Hình ảnh đăng nhập của《 Vấn Đạo 》hiện lên.

Giản Nại đang ở phòng chờ đại sảnh.

Tất cả đều bình thường, trong đại sảnh tới tới lui lui rất nhiều người xa lạ, không có gì bất thường.

Giản Nại đi vài vòng, sau đó bị một người qua đường phát hiện, kích động nói to:

"Mị ma?"

"Là Tâm Tâm à?"

"Là cậu lấy được trứng rồng phải không?"

"Ối giồi, lại đây xem này, là Tâm Tâm đó!"

Mỗi lần xuất hiện ở đại sảnh thì Giản Nại đều có cảm giác như mình là khỉ được người bu vào xem.

Cậu bị vây chặt lấy, vất vả lắm mới tóm được cơ hội chạy đi, tìm một cơ hội sử dụng kỹ năng truyền tống chạy tới chủ thành đại sảnh tương đối hẻo lánh ở trên núi thở hổn hển.

Giản Nại rất tò mò bé rồng con của mình, vì thế lấy không gian trữ vật ra tìm trứng rồng.

......

Sau khi mở ra, cậu trợn tròn mắt.

Trong bao ngoại trừ một ít dược vật và công cụ, thì không hề có bóng dáng và tung tích của bé rồng con, nhóc con kia hoàn toàn biến mất, giống như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện vậy!

Nếu không phải bởi vì có người trong đại sảnh nhắc đến chuyện bé rồng thì Giản Nại còn tưởng chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ thôi đấy.

......

Không thể nào.

Giản Nại lục lọi một lần nữa, xác định không có bé rồng con mới chạy đi tìm Tiểu tinh linh chăm sóc khách hàng.

Sau khi tiểu tinh linh đã hiểu rõ tình huống thì nói: "Chào bạn, rồng con của bạn là loài tiểu tinh linh sống, vì là vật sống nên không thể đặt ở trữ vật không gian, chúng tôi đã đưa tiểu tinh linh của bạn về gia viên rồi, chỉ cần bạn mở hệ thống gia viên thì sẽ có thể tiếp tục nuôi bé rồng."

Trong lòng Giản Nại chửi thề, cái game rác này bày vẽ nhiều trò thật, nhưng vẫn vội vàng nói: "Mở làm sao."

Tiểu tinh linh trả lời: "Bạn cần phải có khế đất, hoặc là kết hôn với người sở hữu gia viên, như vậy mới có thể mở hệ thống gia viên."

Trong lòng Giản Nại nói mình làm gì có cái thứ quỷ ma đó, cho nên dò hỏi: "Làm sao để đạt được khế đất."

Tiểu tinh linh trả lời: "Khế đất có xác suất rơi ra từ cao giai ma thú ạ."

Rồi xong.

Hết phim.

Giản Nại nói trong lòng bản thân mình trói gà còn không chặt, sao có thể đi đánh cao giai ma thú lấy khế đất chứ?

Bé rồng con còn nhỏ như vậy, nếu không có ai nuôi có bị đói chết không ta? Nó ở một mình có sợ không?

Người cha già sứt đầu mẻ trán.

Bỗng nhiên...

Giản Nại lại nghĩ đến đoạn sau tiểu tinh linh nói vừa rồi, kết hôn cùng một người có khế đất cũng có thể thành công mở ra hệ thống gia viên, không cần phải tự mình đi đánh ma thú.

Này không phải... một công đôi việc à.