Dục An

Chương 56.2

Mùa thu của Yên Hà tới nhanh như một cơn gió, thoáng một cái lá đã đổi màu, trời trong trẻo như vứt hết mưa ở lại cuối hạ.

"Hôm nay đến trễ thế? Ta chờ ngươi đã nửa canh giờ"

Người hỏi là Ngọc Thủy... Không... Bây giờ nàng tên là Tiểu Nhu.

Phù Lạc ngẩng đầu lên mỉm cười, qua loa đáp:

"Vị trong nhà của tầu tẩu đã khỏe hơn chưa?"

"Ngươi đừng nói đến hắn, Lâm đại phu nói hắn đừng lên núi nữa nhưng..."

Phù Lạc không hề thật tâm lắng nghe.

Đêm qua hắn lại mơ thấy người nọ.

Giờ đây y đã trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, trong vòng một tháng đã nắm trọn giang sơn, đặc xá thiên hạ, ban bố pháp lệnh, lập lại triều cương, mở ra khoa cử.

Khắp thiên hạ đều có lợi, lòng quân, lòng dân y đều đạt được.

Chẳng biết trời cao ủng hộ hay y thật sự có mệnh thiên tử, từ ngày y đăng cơ, muôn nơi mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt.

Hắn nghĩ là do y tài giỏi.

Dù mưa có lớn, sông y cho người đào, đê y cho người xây vẫn vững vàng chống chọi, dù nắng có gắt, nước y cho người trữ, lúa y cho ngươi trồng vẫn tiếp tục duy trì.

Mọi chuyện trên đời này nếu có lòng ắt sẽ có cách giải quyết.

Mà lòng của y đặt ở thiên hạ.

Y vẫn chưa lập hậu, cung cũng chẳng có phi.

Triều thần dâng ái nữ y không cần, dâng đệ nhất mỹ nhân y ngó lơ.

Nghe đâu, dạo trước có tên tướng lĩnh ngu ngốc nào đó lần đầu diện thánh, dâng lên một hài nam.

Y vô cùng tức giận, trên đại điện đập vỡ ly rượu lưu ly, y bảo muốn tìm thế thân thì cũng nên tìm người giống "hắn" một chút.

Xem ra người đời bảo quân vương si luyến một nam nhân quả nhiên là thật.

Y không biện mình, không cho người bác bỏ tin đồn ngoài phố.

Từ đó, mỗi lần có dịp, người người đều dâng hài nam vào cung.

Muôn hình muôn vẻ, ấy vậy mà chẳng ai lọt vào mắt xanh y.

Người đời đều tò mò, "hắn" rốt cuộc là ai.

Có người bảo "hắn" là một thư sinh nho nhã, tài hoa, đã phụng sự theo y từ lâu, nhưng không may nên cũng đã mất trên chiến trường.

Có người bảo "hắn" là gián điệp của quân địch cài vào, vì y nên không hoàn thành nhiệm vụ, sau cùng đã bị quân địch hạ sát.

Có người bảo "hắn" là một con hồ ly chín đuôi, vô tình được y cứu trong một lần hành quân, sau khi trả ơn đã trở về với núi.

Chắc chẳng có ai ngờ hắn thật ra chỉ là một quân kỹ thấp kém, may mắn được y chú ý, may mắn cùng y đi một đoạn đường.

Cớ sao y lại không muốn tuân theo y trời?

Hắn thật muốn nói với y rằng hắn không xứng đáng.

Là hắn không muốn cùng y đối mặt, hắn không chịu được y bị thế nhân chỉ trích. Sau cùng, hắn càng sợ y hối hận.

Khi cuộc tình của bọn họ được gột rửa bởi thời gian và miệng lưỡi người đời, khi y già nua cô độc đứng trước bài vị tổ tông họ Mạch, liệu y có oán trách hắn chăng?

Đến cùng, tình yêu lâu dài nhất là tình yêu chỉ có tình yêu.

Có quá nhiều lo toang cùng tính toán, tình yêu sẽ trở thành tình nghĩa, trở thành ràng buộc.

Vậy mà y lại nặng tình như thế.

Sớm chiều bên nhau từng ấy năm, y chưa từng nói một lời yêu.

Nhưng tất cả những chuyện y làm cho hắn đều là vì yêu.

"Này, ngươi có nghe ta nói không đấy?"

Tiểu Nhu nói một lúc cũng nhận ra Phù Lạc đang ngẩn ngơ bèn đập tay nhẹ xuống bàn, lên tiếng gọi hắn về.

"Ta nghe, tẩu tẩu đưa đơn thuốc đây, ta tìm thảo dược cho"

Phù Lạc không biết y thuật, hắn chỉ bán thảo dược.

Hắn cũng chẳng cần tiền.

Bán cho kẻ nhiều tiền thì lấy giá cao, bán cho người hoạn nạn thì không tiền cũng không sao.

Tích nhiều công đức một chút, kiếp sau có thể gặp lại y.

"Ngươi năm nay bao tuổi nhỉ? Trong nhà ta có một biểu muội cũng trạng tuổi ngươi đấy, ngươi xem..."

"Tiếc là ta không có phúc này, ta đã có người trong lòng"

Tiểu Nhu ái ngại nhìn Phù Lạc, sau đó nhỏ giọng thăm dò

"Người trong lòng? Nàng là..."

"Y không phải người nơi này. Ta ở đây, chờ y đến đón ta"

Phù Lạc không định tìm Mạch Luân nhưng cũng không định trốn chui chốn nhủi cả đời.

Thật ra ý định rời đi hay ở lại bên cạnh Mạch Luân không hề có đáp án chính thức.

Hắn đi là vì bị giam lỏng, vì bị nghi ngờ, vì bị đưa đến thẩm viện, vì Chu Đại Tượng có thành kiến với hắn. Tất cả ở hiện thực thúc đẩy hắn bỏ trốn.

Hắn chưa trở về vì... Chưa có hiện thực nào thúc đẩy hắn trở về...

Nếu gặp lại là duyên bọn họ chưa cạn, đã điên cuồng hơn 8 năm, hắn không ngại tiếp diễn một lần nữa.

"Tẩu tẩu mau về thôi, phu quân của tẩu đang chờ tẩu đấy, thấy tẩu trở về, chắc hẳn huynh ấy sẽ rất vui"

Tiểu Nhu được một thợ săn mua về làm vợ, cuộc sống hiện tại ở Yên Hà cũng vô cùng tốt đẹp.

"Ai... Được rồi..."

Vị khách đầu ngày đã rời đi, lại có kẻ khác tiến vào.

Người bán dược liệu hái trên núi, người mua thuốc về đun uống.

"Trời đang chuyển mùa, cần giữ gìn sức khỏe cẩn thận"

"Cảm ơn ngươi nhắc nhở, đứa nhỏ nhà ta đó mà, vẫn còn ham chơi"

Phù Lạc mỉm cười, cho đứa trẻ một viên kẹo đường.

Thân thể hắn không tốt, khi mới đến phương bắc khắc nghiệt, mỗi năm đến đổ bệnh vài lần. Mỗi khi mùa đến mùa đi, y đều căn dặn kỹ lưỡng.

Còn hắn chỉ qua loa đáp ứng, hắn chưa từng nói "cảm ơn", có lẽ là vì cảm thấy mình có thể nói vào lần sau nên chưa từng nghiêm túc nói.

Ngày từng ngày ở Yên Hà trôi qua trong lặng lẽ.

Hắn mỗi ngày đều thức giấc đúng giờ, đến cửa tiệm đúng giờ, làm những việc cứ lặp đi lặp lại như vòng quay bánh xe.

Mỗi ngày đều trôi qua như thế, tựa như tất cả đều đủ đầy, chẳng thiếu gì.

Nhưng bỗng hôm nay, một ngày lặng lẽ như bao ngày khác, Phù Lạc là gục xuống bàn chiếc bàn nhỏ đầy thảo dược chưa xử lý rồi lén lút rơi nước mắt.

Nhớ y quá.

Thật sự rất nhớ y.

Nếu Mạch Luân biết bảo bối bé nhỏ của minh đang khóc vì y, chắc chắn y sẽ rất đau lòng.

Đi tìm y.

Không được, không thể được.

Y liệu có mong hắn tìm y không nhỉ?

Hắn cũng thật mông lung.

Danh tiếng oai hùng cả đời, thứ mà y dùng máu của mình để đổi, nếu vì một mối tình không được thiên địa tác hợp hủy hoại thì thật là trớ trêu đi.

Nếu kiếp này duyên bọn họ đã cạn, hắn muốn đời sau mình sẽ là giáp sắt, là bảo kiếm.

Không có cảm xúc, cũng chẳng có suy nghĩ, cứ thế bên y đến ngày cuối cùng đổ xuống.

Y đã nói sẽ trở về đón ta mà, ta chỉ đi hơi xa nhà một chút, sao y lại có thể không tìm ra?

Tâm trạng của Phù Lạc không tốt, ánh tà dương còn chưa ngã hẳn hắn đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa tiệm.

Lang thang trên góc phố tĩnh lặng trở về nơi ở của mình.

Cánh cửa gỗ đơn sơ được đẩy ra, trước sân có một cây hồng say trái, một vườn rau, một cái bàn cờ.

Phù Lạc chẳng biết mình có đang mơ hay không, hôm nay hắn trở về đây, vẫn đi con đường cũ, vẫn đẩy cánh cửa trái, nhưng hắn đang thấy người trong lòng mình.

Y đứng trong sân, quay lưng về phía cửa, bóng đổ dài trên nền đất.

Không cần y quay đầu, hắn vẫn biết đó là y.

Nghe được tiếng động, y chậm rãi bước về phía hắn.

Hắn đứng đó, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt y, không động đậy dù chỉ một chút.

Y vẫn như bao lần từ chiến trường trở về, ánh mắt sâu thẳm, nét mặt ôn hòa, không hề bực tức, từng bước chân chậm rãi, không hề vội vã.

"Nơi này tốt hơn phủ tướng quân?"

"Tướng quân đã trở về"

"Ta hỏi ngươi nơi này tốt hơn phủ tướng quân sao?"

"..."

"Tại sao không trở về phủ tướng quân chờ ta?"

"..."

"Đồ lừa đảo"

"Tướng quân đã trở về"

"Ừm, ta đã trở về"