Dục An

Chương 56.1

Mạch Luân dẫn binh tiến vào kinh thành vào một đêm sáng trăng, cùng cấm vệ quân hỗn chiến nửa canh giờ đã chiếm được hoàng cung.

Không một chư hầu nào xuất binh giải cứu đế vương trẻ tuổi.

Trong điện Thái Hoà, hoàng đế bàng hoàng ngồi trên sàn, tâm như tro tàng, nhìn Mạch Luân đứng phía trước đầy căm hận.

"Loạn thần tặc tử, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, có ngũ mã phanh thây ta cũng không truyền ngôi cho ngươi"

Mạch Luân cười khinh bỉ:

"Truyền ngôi? Nếu ngươi giữ ngọc tỉ thì cớ sao lại hèn nhát ám sát nhϊếp chính vương trong ngục? Không muốn công chiếu thiên hạ, chu di cửu tộc hắn sao?"

Nhϊếp chính vương là đại thần, dù có rơi đài thì hoàng đế muốn công khai gϊếŧ hắn cũng không thể chỉ dùng khẩu dụ.

Hoàng đế cắn chặt răng, ánh mắt hung ác, âm thanh như đang đay nghiến:

"Không có ngọc tỉ thì làm sao? Ta là hoàng đế, ta vẫn là hoàng đế"

Mạch Luân không trả lời, vừa rồi chỉ là tâm tình tốt nên đùa giỡn vài câu, y phất tay áo bước ra ngoài.

Đỗ Hán:

"Tướng quân, thái hậu đã tự vẫn"

"Kết thúc nhanh một chút"

"Mạc tướng tuân lệnh"

Mạch Luân giẫm lên ánh trăng và máu người, từng bước từng bước leo lên đài quan sát cao nhất hoàng cung.

Đêm đã khuya, đèn đuốc vẫn sáng khắp hoàng thành.

Cuộc chiến kéo dài 12 năm này cuối cùng cũng kết thúc.

Từ khi cựu hoàng bệnh nặng, từ khi thừa tướng giành được sự ủng hộ của chư hầu trở thành nhϊếp, từ khi Mạch gia bị một đạo thánh chỉ tàn sát và hắn được đưa đến bắc cương.

Đã 12 năm.

Nhìn xem, giang sơn này ta đã giành về cho Mạch gia.

Đã 8 năm.

Phù Lạc, ngươi nhìn xem, nơi này sắp là của chúng ta.

"Tướng quân, Hà quận vương muốn gặp ngài"

Người thông báo là một binh lính trẻ tuổi, dáng người phương bắc cao lớn thô kệch, trên mặt có một vết thương nhỏ, áo đẫm đầy máu, giọng nói cũng không chút ý tứ nào.

Mạch Luân bước đến, vỗ vỗ vai hắn:

"Mấy huynh đệ dạo nay vất vả rồi"

Người nọ không bày tỏ lòng thành mà đứng lặng một lúc, sóng mũi chợt cay cay, khi hắn quay đầu thì Mạch Luân đã đi mất.

Con mẹ nó, hắn phải đi gϊếŧ thêm 10 kẻ địch cho tướng quân.

Mạch Luân không muốn đi gặp Hà Trị, hắn không muốn chuyện của Phù Lạc từ miệng người khác, nhưng thư từ trao đổi của bọn họ hắn đều biết.

Con người là thế đã biết thì chẳng thể thôi tò mò.

"Nếu không phải là chuyện của Phù Lạc, ngươi có thể cút về đất phong của mình trong đêm"

Hà Trị thấp giọng cười nhẹ:

"Phù Lạc? Hắn không phải là Phù Lạc, hắn là Phù Chi Lai, hắn là Tử Niên, là Tử Niên của ta"

Thân phận của Phù Lạc ở kinh thành y có điều tra được, y cũng biết Phù gia đối xử tệ bạc với hắn, chỉ là dù y có đào hết mọi nguồn tin cũng không tra ra Hà Trị và Phù Lạc có mối liên quan gì.

Mạch Luân nghe Hà Trị loạn ngôn thì lập tức đen mặt, y kéo cổ áo Hà Trị, quật hắn xuống sàn, không ngần ngại đấm xuống một đấm:

"Tử Niên của ngươi? Không phải là cái tên khâm sứ Phù Lã ngu ngốc kia sao? Ta nói cho ngươi biết. Ta đã ra lệnh gϊếŧ hắn. Chuyện lúc trước của Phù gia ta không quan tâm, nhưng Phù Lạc là của ta"

Hà Trị dường như không thể tin nổi:

"Tử Niên, Tử Niên, Tử Niên của ta. Không thể, ngươi cũng yêu Tử Niên, ngươi không thể để bọn họ gϊếŧ Tử Niên..."

"Ngươi điên rồi, ta yêu Phù Lạc. Hàng giả mạo đó không xứng so sánh với Phù Lạc của ta"

"Ngươi mới bị điên, bọn họ đều là Tử Niên, hai bọn họ đều là Tử Niên"

"Họ Phan các ngươi đều điên như nhau"

Năm đó cựu hoàng yêu một cung phi, độc sủng nàng, dâng cho nàng biết bao là châu báu. Đồng thời cũng kéo thù hằn lên người nàng không ít, hậu cung sâu không lường được, một bát thuốc độc tiễn biệt một giai nhân.

Trùng hợp thay, mẫu thân của y lại là song sinh của vị phi tử kia...

Hoàng tộc thật sự đều điên như nhau.

Mạch Luân mở mắt, lại mơ thấy, bên ngoài trời vẫn tối đen, có lẽ đã giữa canh ba.

Mạch Luân nằm nghiêng lại, quay lưng ra ngoài, sau đó kéo ra từ dưới gối nằm một xấp giấy.

Là tin tử vệ ở Yên Hà báo về.

Gần một năm rồi, bọn họ đã xa nhau một năm rồi.

Hắn ta vẫn sống tốt lắm.

Hằng ngày ăn ngon ngủ ngon, mở một tiệm thuốc nhỏ cứu giúp người khác, không hề nghĩ đến việc tìm y.

Con mẹ nó, hắn ta vẫn sống tốt lắm. Ban phát lòng thương cho thiên hạ, có lẽ chẳng nhớ phải chừa lại cho hắn một ít.

Chỉ có y là tên ngốc, đêm khuya lại mơ thấy hắn, đem mấy lá thư kể về hắn ra đọc đến nỗi thuộc lòng.

Hắn đâu biết khi y nhận được tin hắn mất tích, lần đầu tiên trong đời y thành tâm cầu trời.

Cầu cho hắn thật sự là gián điệp, cầu cho hắn sợ tội mà chạy mất, đừng xảy ra bất trắc gì.

Cho đến khi nghe được hắn biến mất như thế nào từ chỗ tử vệ, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có lẽ đã lẻn vào mật thất y đưa để chạy trốn rồi.

Mật thất ấy đến thân tín của y cũng không biết.

Y không gấp tìm người.

Hắn sẽ đi đâu y đều đoán được, y hiểu hắn hơn hắn nghĩ.

Y sẽ cho hắn thời gian... Không... Là y cho bọn họ thời gian...

Y phải thu hoàng quyền về tay mình, ít nhất khi xét tội Phù gia, y vẫn có thể dõng dạc bảo Phù Lạc của y là vô tội mà không một triều thần nào dám phản đối.

Y phải biết được nhiều hơn về hắn, ít nhất là biết được mối quan hệ giữa Hà Trị và hắn.

Y phải dọn sạch đường một chút, hắn bên y, đã có quá nhiều thiệt thòi, không nên để hắn phải chịu đựng nữa.

Mạch Luân tự tin mình có thể kiểm soát thế cục, Mạch Luân tự tin là dù y có nhìn nhầm ai cũng không nhìn nhầm Phù Lạc.

Ấy vậy mà, khi điều tra ra tất cả, y lại không dám đi tìm hắn.

Phù gia không phải loạn thần tặc tử tội ác đầy trời, bọn họ không có quyền lực lớn đến thế.

Phù Lạc từng là thư đồng của Hà Trị, miễn cưỡng có thể xem như thanh mai trúc mã.

Nghe đâu năm đó, bọn họ từng ăn chung bữa, ngủ chung phòng.

Nghe đâu năm đó, bọn họ từng say rượu làm loạn, gian gian díu díu. Sau đêm ấy, Hà Trị bị tiên hoàng đem đến đất phong, Phù Lạc bị người của Phù gia vứt bỏ. Chuyện này được giấu diếm đến kín kẽ.

Y không tin, Phù Lạc của y trên giường ngây ngốc đến mức nào y còn không rõ sao? Làm sao có thể vì say rượu mà "làm loạn" cùng Hà Trị.

Nhưng mà những bức thư kia...

Phù Lạc và Hà Trị có lẽ thật sự từng có một câu chuyện tình...

Một câu chuyện mà Hà Trị buông không nổi, mà Phù Lạc bỏ không xong...

Người của y, y chắc chắn sẽ có được. Dù hắn không yêu y hay yêu y ít một chút đều không hề gì...

Chỉ là nếu hắn đứng trước mặt y, nhìn y, thừa nhận hắn vẫn còn tình cảm với Hà Trị, thừa nhận tình cảm 8 năm qua của bọn họ không đẹp đẽ như y nghĩ, chỗ dựa giúp hắn đứng suốt từng ấy năm là một hồi ảo tưởng. Y sợ rằng mình sẽ gục ngã.

Đồ lừa đảo, đã nói yêu y, đã là người của y, vậy mà còn dám giấu diếm thư của tình cũ.

Đồ lừa đảo, đã đồng ý chờ y mà chạy đến Yên Hà, không chịu trở lại.

Cũng là y không tốt, y để hắn bị thuộc hạ của mình hù dọa, là y hoài nghi hắn nhưng không thắng thắn nói ra.

Có lẽ khi bị giam lỏng, có lẽ khi bị đem đến thẩm viện, hắn đã rất sợ hãi.

Hắn thông minh đến thế, có lẽ đoán được y đề phòng hắn, phải chăng khi đó hắn đã nghĩ y muốn gϊếŧ mình?

Canh tư, trờ vẫn còn dày đặc sương đêm.

Mạch Luân chỉ để lại một khẩu dụ, mang theo vài tử vệ, liền rời kinh trong đêm.