Dục An

Chương 32

"Đem xác ra bãi tha ma. Cho người mời Diệp phu nhân đến đây. Nếu Diệp phu nhân không đồng ý, thì cho chúng ta xin đắc tội"

"Tất cả những người có ca trực hôm nay đều tạm thời giam lại"

Tất nhiên đây chỉ là nói đến binh lính.

Tử vệ sẽ không tiết lộ lịch trực cho Phù Lạc, bọn họ cũng là người mà không ai có thể đυ.ng đến trừ Mạch Luân.

Mục đích của bọn xâm nhập này quá mức rõ ràng.

Thứ họ muốn là mạng của hắn.

Không nói đến thù hằn, người biết đến Phù Lạc không nhiều.

Người có thể thuê Ám Xuyên đến ám sát hắn càng không nhiều.

Người có lợi khi hắn chết cũng chỉ có hai người.

Dù Phạn Ngữ Yên đáng ngờ hơn.

Nhưng Phù Lạc lại có linh cảm là Diệp Mẫn Nhu có liên quan đến vụ này.

Phủ của tướng quân không phải một kẻ vừa chân ướt, chân ráo mới đến đây có thể tác oai tác oái.

Phạn Ngữ Yên lại đập bể một tách trà.

Tì nữ của nàng đều quỳ rạp bên dưới, có người còn đổ cả máu, nhưng họ vẫn chỉ im lặng để không gây sự chú ý.

Cung nữ thân cận của nàng tiến tới khuyên nhủ:

"Quận chúa bình tĩnh, cẩn thận trà nóng và mảnh sứ làm ngài bị thương"

"Diệp thị to gan! Cô ta dám gạt ta. Chắc chắn cô ta biết tướng quân có nuôi ám vệ, nàng cố ý làm thế để hãm hại ta"

Ám vệ là người mà chỉ có hoàng đế mới có thể dùng. Phạn Ngữ Yên không ngờ Mạch Luân cũng có ám vệ riêng, quan trọng hơn là còn để lại trong phủ nhiều như vậy.

"Quận chúa, bọn họ đều đã chết rồi, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, tướng quân cũng không thể làm gì chúng ta"

"Tên nam kỹ kia chắc chắn không buông tha, hắn chắc chắn sẽ nói lời hàm hồ với tướng quân"

"Quận chúa, quận vương..."

Phạn Ngữ Yên cúi gục đầu xuống, ánh mắt lóe lên chút ngoan độc.

"Lấy giấy bút cho ta"

Không mời được Diệp Mẫn Nhu, nàng đã lên Can Tọa, dù sao đi nữa cũng không thể vạch áo cho người xem lưng, danh tiếng của hắn vốn đã không tốt, lúc này lại thêm tội ỷ sủng sinh kiêu chèn ép thê thϊếp trong phủ thì lại càng không ra gì, tuy Mạch Luân chắc chắn sẽ không trường phạt hắn nhưng hắn không muốn để cho người khác toại nguyện.

"Phu nhân muốn gặp ta?"

"Vâng, phu nhân cho người đến mời công tử"

Có lẽ nàng cũng hiểu xông vào đây bắt người là bất khả thi, nên mới muốn dùng bài tình cảm hạ mình mời Phù Lạc ra, Phù Lạc có thể đem theo người của mình.

Nhưng rất tiếc lúc này Phù Lạc không muốn có bất kỳ trao đổi nào với nàng.

"Ngươi lui ra đi, báo với lại với phu nhân trong phủ đang bận rộn chuẩn bị đón tướng quân trở về, ta không rời phủ được"

Chử Hòa không lập tức lui mà lấy từ trong tay áo ra một phong thư, sau đó đưa đến trước mặt Phù Lạc:

"Quận vương có việc gấp phải đi trước, không thể chờ tướng quân về, nên có một phong thư muốn nhờ ngài gửi lại cho tướng quân"

Phù Lạc không thay đổi một chút sắc thái nào, vẫn an tĩnh ngồi viết chữ trên án thư.

Sơn Hội không nhận được lệnh tiếp theo cũng không dám lui xuống, may mắn là chỉ một lúc sau Phù Lạc liền dừng bút, sau đó hắn hong khô mực dưới ánh nến, rồi gấp lại nhét vào một phong thư thông thường, bên trên đề một chữ "Lạc".

"Ra cửa đưa nó cho Cung Vũ đi"

Chử Hòa một lúc cầm hai bức thư lui ra.

Mạch Luân trở về vào một đêm sương dày đặc.

Phù Lạc vốn đã ngủ yên trên chiếc giường ấm áo nhưng lại bị thức giấc bởi tiếng động bên ngoài.

Hắn mơ màng khoác y phục vào người, mở cửa ra hỏi Cung Vũ:

"Tướng quân trở về sao?"

Cung Vũ cũng vô cùng vui vẻ, hắn hào hứng nói:

"Về rồi, nhưng vẫn còn đang ở chánh viện, ngài vừa cho người "mời" Diệp Mẫn Nhu và Phạn Ngữ Yên đến phủ đấy"

Phù Lạc có chút nôn nóng bước ra khỏi bậc thềm, vẫn không quên trách Cung Vũ:

"Vì sao lại không gọi ta chứ?"

"Vừa rồi tướng quân có hỏi qua, ta bảo ngươi ngủ rồi. Ngài nói đừng thông báo"

Phù Lạc thoáng dừng chân lại, hắn không rõ Mạch Luân muốn hắn yên giấc, hay là Mạch Luân không muốn hắn can dự vào việc này.

"Này, không ra chánh viện sao?"

Phù Lạc nghĩ một chút rồi lắc đầu:

"Ra cũng không làm gì, ngươi giúp ta báo với bếp chuẩn bị nước ấm và một chút thức ăn đi"

Phù Lạc tâm trạng có chút bồi hồi ngóng ra cửa viện, chờ đợi bóng dáng thuộc trở về.

Một chút buồn ngủ cũng đã bị thổi bay.

Sương dày quá, tầm nhìn của Phù Lạc buộc thu hẹp lại, lòng hắn lại càng thấp thỏm mong chờ.

Lúc đầu là chờ trước phòng, sau đó là cầm đèn l*иg ra đến trong sân, đến khi gặp lại Mạch Luân thì hắn đã đứng trước cửa viện.

Hương hoa anh thảo còn thoang thoảng trong không khí.

Tướng quân của hắn vẫn cao ngất vĩ đại, chậm rãi bước lại đây, ôm lấy Phù Lạc vào lòng.

Họ chỉ ôm nhau, chặt đến Phù Lạc có chút khó thở, tuy nhiên hắn lại cứ muốn được ôm như thế.

Hắn nhớ nam nhân này, nhớ đến có chút nóng nảy, người này về, mọi thứ lại bỗng nhiên trở nên nhu hòa kỳ lạ.

Mạch Luân cũng rất nhớ Phù Lạc của mình, không có Phù Lạc mọi thứ trong mắt hắn đều là sự trầm lặng đến đáng sợ, chỉ khi ôm được người nọ vào lòng, cả thế giới mới trở nên có sức sống.

Mạch Luân vừa gϊếŧ người, trên thân thể còn nhiễm một tầng lệ khí, cũng may y thích mặc đồ tối màu nên vài vệt máu vương lại trên tà áo cũng không quá mức rõ ràng, chỉ còn lại mùi tanh thoang thoảng hòa cùng mùi cơ thể. Có lẽ đường dài vất vả hoặc có lẽ là tức giận vì chuyện vừa rồi nên hơi thở của Mạch Luân có phần dồn dập, mồ hôi cũng đọng lại ướt một mảng cổ áo nhỏ. Vẻ nam tính mạnh mẽ đó làm Phù Lạc cảm thấy say mê, hắn nằm yên trong l*иg ngực Mạch Luân, lặng lẽ cảm nhận lấy sự ngang tàng của y, rồi âm thầm đếm bước chân đều đều trong đêm khuya, ánh sáng mập mờ soi sáng hai con người đang giao hòa trong mớ cảm xúc ngổn ngang.

Mạch Luân ôm Phù Lạc về lại phòng của bọn họ, thả Phù Lạc lên chiếc giường quen thuộc, y dùng một ngón tay nâng mặt của Phù Lạc lên, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:

"Tay nào viết thư cho Hà Trị?"

Phù Lạc không ngờ Mạch Luân lại hỏi như thế nên ngơ ngác một lúc.

Mạch Luân không có kiên nhẫn chờ đợi bèn trầm giọng lặp lại lần nữa:

"Tay nào đưa viết thư cho Hà Trị?"

Phù Lạc thuận hai tay, và cũng có thể viết chữ bằng hai tay, hôm trước vì muốn gài bẫy Hà Trị và Phạn Ngữ Yên nên đã viết một phong thư mời Hà Trị ra.

"Trả lời"

Phù Lạc biết Mạch Luân tức giận nên không dám trì hoãn mà lập tức giơ tay phải ra, hắn thuận tay phải hơn một chút, có lẽ đã dùng tay phải viết.

"Dạ, tay phải"

Mạch Luân lấy từ đầu giường ra một cây roi trúc, dáng roi thon dài, trông khá mảnh nhưng lại dẻo dai vô cùng, Phù Lạc là người hiểu rõ nhất uy lực của nó.Không ngoài dự đoán của Phù Lạc, đau đớn lập tức xuất hiện, dù đã biết trước nhưng Phù Lạc vẫn không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, cảm giác đáng sợ này có lặp lại bao lần cũng không quen nổi, mấy ngón tay của Phù Lạc đều run lên, tuy nhiên Phù Lạc vẫn không dám rút tay lại, hắn biết hậu quả của sự chống đối.

Lòng bàn tay trắng nõn của Phù Lạc lập tức hiện lên một vệt đỏ rồi lập tức sưng phồng, chứng tỏ người hạ roi có bao nhiêu hung ác.

Phù Lạc thật sự rất đau, đau đến có chút tê dại, đau đến mức hắn phải sợ hãi, theo tính tình của Mạch Luân thì đã động roi thì không thể chỉ một roi là xong.

Trong lúc Phù Lạc bất an chờ sự trừng phạt tiếp theo thì bỗng nhiên lại cảm thấy lòng bàn lại mình bỗng nhiên mát lạnh. Là Mạch Luân đang đứng ở đầu giường thoa thuốc cho hắn. Y đứng ngược sáng, nên nét mặt có vẻ tối tăm, ánh mắt có chút lạnh nhạt, nhưng lực tay lại vô cùng nhu hòa, không rõ Phù Lạc có nhìn lầm hay không nhưng dường như Mạch Luân còn có chút bất lực và đau lòng.

Phù Lạc biết Mạch Luân còn giận, từ đầu chỉ cuối Mạch Luân vẫn không nói câu nào, Phù Lạc muốn gọi Mạch Luân nhưng không thể, quy tắc của Mạch Luân có quy định là khi quỳ, hắn không được mở miệng khi không nhận được sự cho phép. Phù Lạc không dám vi phạm, Mạch Luân không chấp nhận bất kỳ ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền khống chế của mình, đối với Phù Lạc thì càng thêm cực đoan.