Phù Lạc biết nó đang cầu cứu, vật nuôi lâu ắt có linh tính, Bạch Quả lại được hắn nuôi như thú cưng nên vô cùng thông minh.
Phù Lạc tiến tới vuốt vài cái lên chiếc bờm xinh đẹp đã bị loạn lên của nó để trấn an, chưa kịp lên tiếng thăm dò tình hình thì đã bị một thiếu niên mặc y phục lụa là quý khí hắn giọng chỉ vào mặt hắn hỏi tội:
"Ngươi là chủ nhân của con ngựa láo xược này?"
"Bạch Quả đúng là ngựa của ta, xin hỏi nó đã đắc tội gì quý công tử sao?"
"Ngươi còn dám hỏi, con ngựa khốn kiếp này dám đá ngựa quý của bổn thiếu gia. Ta nhất định phải gϊếŧ chết nó, ngươi biết điều thì mau giao nó cho ta"
Phù Lạc nghe có người lớn tiếng đòi gϊếŧ Bạch Quả liền cảm thấy đã khó chịu trong lòng, ngựa đã được thuần dưỡng rất ít khi đá nhau, tuy nhiên đôi khi đến mùa tìm bạn tình hoặc có vài thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì chúng cũng sẽ ẩu đả, nhưng ngựa sẽ không đá nhau đến chết, thường thì việc này nếu xảy ra nghiêm trọng thì sẽ suy tính đúng sai để bồi thường, còn nếu hai con ngựa đều khỏe mạnh thì sẽ dĩ hòa di quý mà bỏ qua.
Con ngựa đen kia đứng bên cạnh thiếu niên rõ ràng vẫn vô cùng khỏe mạnh, có chăng chỉ rối loạn vài sợi lông bờm, nó vẫn thảnh thơi gặm cỏ non.
Phù Lạc không biết thân phận người nọ, nhưng cũng đoán biết không phải tầm thường, vì thế tự nhủ bản thân nhịn xuống một chút, không cần vì tình tính nhất thời mà dính mà mới rắc rối về sau.
"Ta không rõ vì sao hai chúng nó lại đá nhau, nhưng mà dường như cũng không quá nghiêm trọng, mong ngài rộng lòng đừng ghi tội Bạch Quả, ta bồi thường cho ngài có được không?"
"Ta lại thèm chút bạc đó của người? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta phải gϊếŧ được con ngựa đó"
Phù Lạc tỏ ra bình tĩnh, vừa an ủi Bạch Quả vừa trả lời vị công tử ngang ngược kia:
"Xin công tử thứ lỗi, Bạch Quả là ngựa trong phủ tướng quân, hôm nay ta ra ngoài làm chút việc mới được dùng nó, sợ rằng không thể giao cho công tử tùy tiện chém gϊếŧ"
Vị công tử nọ dường như không phục, hắn muốn đôi co với Phù Lạc đến cũng, nhưng bỗng nhiên nhìn đến ánh mắt trong trẻo của người đối diện, cả người như uống phải một ly rượu mạnh, lúc này hắn mới mới buông bỏ một chút tức giận mà đánh giá Phù Lạc.
Xinh đẹp.
Nam tử phương bắc đa số đều cao to, da rám nắng, vô cùng khí thế, giữa đám người đó lại xuất hiện một người nhu hòa, mềm mại như Phù Lạc, quả thực là muốn không chú ý cũng khó.
"Ta... ta... ta..."
Phù Lạc thấy hắn ta ấp a ấp úng bèn nghĩ hắn ngại ngùng, vì thế Phù Lạc đành kiếm một bậc thang cho hắn xuống:
"Ta biết công tử không thiếu bạc, nhưng mà đây là chút lòng của ta, Bạch Quả tính tình quả thật không được tốt lắm, ta về nhất định sẽ dạy lại. Mong công tử rộng lòng bỏ qua"
Mặt của vị công tử kia đã ửng đỏ, nhưng vào lúc hắn muốn nói chuyện thì một gia nhân bên cạnh lại kéo ống tay áo hắn, thay hắn tiếp lời Phù Lạc:
"Là ngựa của phủ tướng quân thảo nào lại có phong thái mạnh mẽ như vậy. Hai con ngựa đá nhau như vậy âu cũng là bản năng thôi, chúng ta quy về lỗi ai cũng không đúng, bạc này của công tử chúng ta không thể nhận. Gặp nhau ở đây là có duyên, hẹn hôm nào ngài và công tử của ta đến Hiên Mãn Ký so rượu luận văn, người thua trả một bừa ăn là được rồi, ngài thấy có được không?"
Nghe đến hai chữ "hẹn nhau", trong nháy mắt vẻ mặt của vị công tử kia còn đỏ hơn, tay chân cũng đặt lung ta lung tung, không còn phong thái ngang ngược vừa rồi.
"Chử Khang nói đúng lắm, chúng ta hôm nào hẹn...hẹn nhau ăn cơm có được không?"
Phù Lạc được vị công tử cao quý này buông tha thì liền nhanh chóng rút lui:
"Được, hẹn hôm nào có duyên ta mời ngài một bữa. Còn bây giờ ta có việc phải đi trước đây. Mong công tử thứ lỗi"
Phù Lạc chỉ xem lời hẹn đó như một phép lịch sự, còn vị công tử kia lại xem đây là lời thật lòng.
Chử Khang là một người nhạy bén, hắn thấy Phù Lạc muốn đi liền thăm dò danh tính.
Phù Lạc không chút ngượng mồm thay mận đổi đào:
"Ta tên là Sơn Hội"
Cung Vũ ở phía sau bĩu môi một cái, vô cùng thiếu đánh.
Khi Phù Lạc trở về thì gia nhân đã thắp đèn, Phù Lạc dẫn Bạch Quả về tận chuồng, tự tay đút cho nó ăn một ít rau cỏ, rồi mới đi tắm rửa.
Đoán chừng Mạch Luân đã sắp về, công tác chuẩn bị buổi tối của Phù Lạc càng thêm tỉ mỉ.
May là khi Phù Lạc tắm xong thì đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm, không cần hâm nóng lại.
Hôm nay có móng heo hầm củ sen, Phù Lạc không thích ăn móng heo cũng không thích ăn củ sen, nhưng hắn có thể ăn được một bát canh to. Nhìn mấy lát sen còn lại bên dưới bát, bỗng nhiên Phù Lạc nhận ra khúc giao mùa hạ thu đã đến thật rồi.
"Ăn một bát canh không?"
Cung Vũ vẫn như một pho tượng đứng sừng sững bên cửa, dù biết Phù Lạc mời thật lòng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Phù Lạc nhận ra sự bất thường của Cung Vũ bèn đứng dậy bước về phía hắn:
"Làm sao thế?"
"Yên lặng quá"
Vèo...
Phù Lạc chưa kịp đáp lời, một mũi tên đã từ xa bắn tới, Cung Vũ phản ứng nhanh nhẹn kéo Phù Lạc né tránh.
Mũi tên cắm thẳng vào vách cửa phía sau.
Trong tức khắc, hơn mười lăm người lạ mặt xuất hiện.
Cung Vũ rút một dây một pháo tín hiệu vứt qua khoảng trống trước sân, rồi rút kiếm bảo hộ Phù Lạc phía sau mình.
Chẳng mấy chốc đao kiếm đã chạm nhau.
Tử vệ trong phủ cũng lập tức có mặt.
Tử vệ khác binh lính, tử vệ là những người giống như Cung Vũ, họ không thuộc biên chế của quân đội, không chiến đấu đất nước, họ được huấn luyện đặc biệt, chỉ để phục vụ cho chủ nhân của mình, và ở đây là Mạch Luân.
Phù Lạc không rõ Mạch Luân nuôi bao nhiêu tử vệ nhưng tại đây có khoảng mười người.
Dù nhiệm vụ của họ không giống Cung Vũ, không phải là người bảo vệ chuyên chúc của Phù Lạc, nhưng bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ phủ tướng quân, đặc biệt là nơi ở của Mạch Luân, hơn hết là thư phòng và các loại giấy tờ bên trong đó.
Cung Vũ vẫn nắm chặt tay Phù Lạc không rời, hắn không tham chiến, chỉ tiếp chiêu những kẻ muốn tấn công Phù Lạc, phần còn lại đều là các tử vệ khác lo.
Cuộc chiến thật sự hỗn loạn.
Phù Lạc không rõ bên nào đang chiếm ưu thế, chỉ biết có máu đã đổ và cũng có người đã nằm xuống.
Hai bên vẫn không có một lời trao đổi nào, chỉ có cầm kiếm và chém gϊếŧ.
Binh lính bắt đầu được điều động vào, những kẻ xâm nhập kia như con thiêu thân liều mạng xông về phía Phù Lạc, dường như chỉ cần đổi được mạng với hắn đã là mãn nguyện.
Cung Vũ chật vật chống đỡ, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ, tự tin, như thể đang đối phó với bọn vô danh tiểu tốt.
Mọi chuyện dần ổn hơn, kẻ xâm nhập cuối cũng bị một tử vệ ném phi tiêu vào giữa gáy, hắn bất lực ngã xuống trước mặt Phù Lạc.
Trên tay vẫn cầm chặt thanh kiếm. Mắt không rời khỏi mục tiêu của mình.
Cung Vũ cau mày:
"Không giữ người để thẩm vấn?"
Một tử vệ thẳng thắn trả lời hắn:
"Không cần. Là người của Ám Xuyên"
Ám xuyên là một tổ chức cho thuê sát thủ, sát thủ của họ chỉ biết gϊếŧ người, ngoài ra không biết thêm thứ gì về nhiệm vụ của mình.
Cung Vũ buông tay Phù Lạc ra, bước đến bên bọn tử vệ, nhìn vài người bị thương, hình như là trao đổi cái gì đó.
Binh lính kéo mười lăm cái xác kia ra khỏi sân.
Mùi máu tươi vương lại làm Phù Lạc cảm thấy hơi choáng váng.
Một người đi đến bên cạnh Phù Lạc, cúi đầu hỏi hắn xử lý chuyện này như thế nào.