Dục An

Chương 19

Mạch Luân nhìn con chó trong lòng Phù Lạc thì càng thêm ghét bỏ. Y cởi giáp ra treo lên một bên, rồi lại đến bên bàn ngồi xuống chờ đợi, mấy tấm giấy trên bàn Phù Lạc lập tức rơi vào mắt y. Mạch Luân cầm tờ giấy lên, ánh mắt chợt tối lại, một lúc sau nghe tiếng bước chân ngoài phòng thì mới y mới thả tờ giấy về chỗ cũ.

"Tướng quân, ta đã kêu người chuẩn bị nước, ngài có muốn ăn chút gì đó trước không?"

"Ngươi ăn chưa?"

Phù Lạc không hiểu chuyện gì nhưng vẫn thành thật trả lời.

Mạch Luân gật đầu một cái xem như đã nghe.

"Ta ăn ở doanh trại rồi, ngươi lên giường trước đi, đừng thức khuya"

Mạch Luân vừa dứt lời đã bước ra bên ngoài, bỏ lại Phù Lạc chơi vơi.

Phù Lạc vừa nhìn một cái đã biết Mạch Luân tâm trạng không tốt, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần nghe mắng vì thức khuya và ôm chó nhỏ vào phòng, không ngờ Mạch Luân lại làm như không quan tâm. Không nghe mắng nhưng Phù Lạc lại cảm thấy có gì đó vướng mắc, hắn thà Mạch Luân cứ tuông ra hết những khó chịu trong lòng, còn hơn kìm nén tự một mình. Ở bên ngoài tướng quân của hắn đã chịu nhiều áp lực, hắn không muốn khi y trở về lại còn phải đóng kịch, tỏ vẻ mình ổn.

Phù Lạc cởi y phục rồi lên giường, hắn kéo chăn qua đầu, lòng tự nhủ đợi tướng quân trở về phải nói chuyện với ngài, không thể để y khó chịu, nhưng có lẽ ngày hôm nay quá dài, quá nhiều chuyện đã xảy ra nên Phù Lạc có chút mệt mỏi, chẳng mấy chốc hắn đã lờ mờ ngủ say trong mấy tấm da thú mềm mại.

Phù Lạc ngủ rất sâu, ngay cả Mạch Luân trở về lúc nào cũng không hay biết.

Mạch Luân nhìn con sâu nhỏ ngủ đến ngon lành trên giường thì mấy phiền muộn ngổn ngang trong lòng cũng vơi đi bớt, thế gian này không có gì là miễn phí, y muốn có người này thì y phải mạnh mẽ, một chút phiền toái bên ngoài đến cùng cũng không phải là gì lớn lao.

Cái cổ trắng ngần bị cắn, da thịt mẫn cảm bị liếʍ mυ'ŧ nhưng Phù Lạc vẫn không tỉnh hẳn, hắn mơ màng choàng tay ôm lấy vai kẻ đang nằm đè lên người mình.

"Tướng...um...a"

Mạch Luân cười nhẹ một tiếng, rồi hôn xuống nụ hoa nhỏ đáng yêu trên ngực của Phù Lạc, răng ngứa ngáy day cắn qua lại, đôi lúc còn mυ'ŧ mạnh vào.

Phù Lạc vẫn chỉ tuân theo bản năng mà nhỏ giọng rêи ɾỉ, nhưng vài tiếng vụn vặt đó không đổi được sự thương xót từ Mạch Luân, ngược lại còn làm y thêm hưng phấn.

Trời đã khuya, trăng treo lên cao, vài tia sáng mỏng manh lọt qua khung cửa, soi đến gò má của giai nhân, Mạch Luân vừa rời khỏi viên kẹo đỏ ngọt ngào, cũng vừa lúc bắt gặp đôi mắt tràn đầy sắc xuân tình quyến rũ cùng một chút ngây dại, ngẩn ngơ.

"Tướng quân"

Phù Lạc đã tỉnh hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn còn chút chậm chạp, hắn thật thà gọi Mạch Luân bằng hai tiếng "Tướng quân" thay hai tiếng "chủ nhân", có rất nhiều người gọi Mạch Luân là "tướng quân" nhưng Phù Lạc gọi chính là một thứ cảm giác rất khác.

Người ta gọi "tướng quân" chính là gọi phong vị mà Mạch Luân đang nắm giữ, bất kỳ ai ngồi ở vị trí này đều được họ gọi bằng hai tiếng "tướng quân", Mạch Luân có cảm tưởng rằng thứ họ gọi chỉ đơn giản là một chức vị, chứ không hẳn là y. Nhưng Phù Lạc của y thì khác, dù dưới danh xưng nào, Phù Lạc cũng đang gọi Mạch Luân, gọi cả thân thể và linh hồn của y.

Mạch Luân lấy dịch bôi trơn ở đầu giường, qua loa mở rộng cho Phù Lạc vài ngón tay. Phù Lạc trước đó có dùng thuốc bảo dưỡng, nên khi cảm giác ấm nóng bên trong được xoa dịu bằng thứ dịch mát lạnh thì Phù Lạc cũng ý thức được chuyện gì sắp diễn ra.

"Ngoan, gọi tên ta"

Phù Lạc ngơ ngác một chút, rồi cũng thấp giọng gọi theo:

"Mạch Luân, A...a..um"

Phù Lạc vừa nói được hai chữ "Mạch Luân" thì Mạch Luân đã kích động cầm lấy eo hắn, cắm một phát lút cán vào trong.

Cả hai bọn họ cùng lúc rên một tiếng nhỏ, nhưng Mạch Luân thì đang thoải mái muốn lên mây, còn Phù Lạc thì không rõ bao nhiêu phần đau, bao nhiêu phần thõa mãn.

Thật ra đối với Phù Lạc cũng không được gọi là đau, chỉ là cảm giác căng trướng, cảm giác tràn đầy mà hắn không bao giờ quen nổi. Thứ đó của Mạch Luân quá lớn, đâm đến tận bên trong, vách thịt dường như bị kéo giãn hết cỡ, sau đó mất kiểm soát mà co bóp nhẹ từng hồi để cố gắng thích nghi, làm cho Mạch Luân thích đến hưng phấn khắp người.

Mạch Luân cũng không phải kiểu người ưa kiềm nén, vì thế vừa đâm vào liền bắt đầu vận động, trước kia y đã bỏ rất nhiều thời gian ra để dạy bảo cơ thể của Phù Lạc để phù hợp với tính cách của y nhất, lúc này chính là lúc hưởng thụ thành quả.

Quả nhiên là dù có chút thốn nhưng Phù Lạc vẫn có thể nằm yên mặc cho Mạch Luân hưởng thụ thân thể mình, không một chút phản kháng, hắn chỉ im lặng chờ đợi cảm giác ban đầu mau chóng qua đi, đợi đến khi thân thể vào trạng thái thì hắn lập tức có thể tận hưởng chút âm hưởng của cuộc giao hoan mạnh bạo này.

"A...chủ nhân...um...a... chỗ đó...chỗ đó"

Mạch Luân vừa đâm vào điểm nhạy cảm trong vách thịt của Phù Lạc, làm Phù Lạc thít chặt bên dưới lại, thở gấp mấy hơi liền, ú ơ gọi chủ nhân.

Mạch Luân chỉ là vô tình chạm phải, không phải y không biết chỗ nhạy cảm của Phù Lạc, chỉ là y sẽ không cố ý làm đến đó, cũng không cố ý tránh đi, nếu vô tình đâm trúng thì sẽ làm Phù Lạc sướиɠ đến muốn khóc, còn không đâm trúng thì Phù Lạc cũng chỉ có thể chờ đợi, dù có cầu xin y cũng sẽ không chút mềm lòng, Phù Lạc cũng biết thế nhưng lần nào cũng buộc miệng khát cầu.

Mạch Luân thích Phù Lạc khi hành sự phải có chút gì đó tỉnh táo, phải biết người đang đè hắn là ai, y không thích Phù Lạc xa đọa vào du͙© vọиɠ, chỉ biết rêи ɾỉ, hứng tình.

Mông Phù Lạc lập tức bị phát vào vài cái, tiếng "bốp bốp" vang rõ giữa đêm khuya thanh vắng.

"Chỗ nào hả? Nô ɭệ của ta ra lệnh cho ta chơi chỗ nào của ngươi?"

Phù Lạc tỉnh táo hơn, cảm giác được mông nóng rát, nhưng từng cú thúc mạnh mẽ của Mạch Luân lập tức xua hết cảm giác nhất thời trên mông vừa rồi.

"Không....a...tùy tiện...a...tùy tiện chủ nhân chơi..um...a"

Mạch Luân cười nhẹ một tiếng, bên dưới vẫn như đóng cọc mà tiến công, hai tay lại tìm đến hai nụ hoa đỏ tươi đang vểnh lên trước ngực vân vê, chà đạp, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc vỗ về nâng niu, lúc nhéo ngắt, nghiền bấm. Phù Lạc không biết đau đớn lúc nào tới, lúc nào đi, cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, nhưng hắn biết mình không thể thoát khỏi tay người kia.

"Rên to lên"

Phù Lạc cũng không biết đã trải qua bao lâu, dưới thân đã tê rần, hắn từ cố thích nghi đến tìm thấy vui sướиɠ, rồi lại từ vui sướиɠ đến chịu đựng, bị Mạch Luân làm đến ánh mắt có phần dại ra, hơi thở gấp gáp, mấy ngón tay nắm chặt vào tấm vải bên dưới, sau đó lại bị Mạch Luân kéo tay cố định ở phía trên đỉnh đầu.

Phù Lạc bị đâm đến lỗ nhỏ không còn sức co bóp, chỉ còn biết giãn ra chịu đựng từng đợt càn quét, hắn cảm tưởng lỗ nhỏ sắp rách ra rồi, bụng cũng sắp bị đâm thủng, nhưng hắn biết là không phải, hắn vẫn còn chịu được, cảm giác này hắn đã trải qua hơn trăm lần, rêи ɾỉ bậy bạ lừa gạt Mạch Luân về tình trạng thân thể chỉ làm Mạch Luân tức giận.

Mạch Luân hôm nay về trễ, mai còn có việc nên cũng không hành hạ Phù Lạc quá ác độc, y chỉ đơn giản cắm rút, nhìn Phù Lạc bị gậy thịt của y làm đến uốn éo, y cũng không định cho Phù Lạc bắn, y cứ thế hành hạ vách thịt bên trong.

Mãi một lúc sau Mạch Luân mới rút ra, y không muốn dọn dẹp nên kéo gậy thịt để bên mép môi Phù Lạc. Phù Lạc ngoan ngoãn há miệng ngậm vào, Mạch Luân cũng không chút ngại ngùng bắt đầu đẩy hông, Phù Lạc quen việc xoa bóp hai quả bóng lớn căn tròn của Mạch Luân hầu hạ, nhưng Mạch Luân lại tách tay hắn ra, Phù Lạc chưa hiểu chuyện gì đã bị Mạch Luân giã đến nghẹt thở, hắn chỉ còn biết mở to miệng, trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm là không thể cắn xuống.

Mạch Luân nhấp hơn mấy chục cái thì bắn thẳng vào miệng Phù Lạc.

"Nuốt đi"

Mạch Luân vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mặt Phù Lạc mấy cái, sau đó đứng lên, bước đến bên bàn lấy cho Phù Lạc một tách trà.

Phù Lạc mơ màng được đút cho một ít nước, chưa kịp lấy tinh thần thì một bên ngực đã bị ngậm vào, âm thanh mυ'ŧ mát vang vọng rõ ràng, một tay của Mạch Luân không biết từ lúc nào đã cầm lấy một cây gậy ngọc kích thước chỉ bằng hai ngón tay thấm ướt thuốc bảo dưỡng, lỗ nhỏ vừa mới làm xong vẫn còn mềm xốp, y không chút khó khăn nào đẩy thứ đó vào trong cơ thể Phù Lạc.

Phù Lạc đã bị làm đến rã rời, chỉ có thể rên lên vài tiếng nhỏ khi bị mυ'ŧ mạnh, ngoài ra không còn sức làm gì, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.