Dục An

Chương 18

Phù Lạc ôm chó con trốn ra cánh rừng nhỏ phía sân sau, chặt mấy nhành cây và trúc ghép lại theo bản mẫu đã được vẽ ra, hắn muốn tạo một thứ dùng để vận chuyển nước ít hao tổn, nhanh, mà có đỡ mất sức hơn. Hắn quyết định sẽ làm thử một mô hình nhỏ, để dễ dàng chỉnh sửa lại đôi chút.

Chó nhỏ dường như đã quen hơi Phù Lạc, được Phù Lạc bế qua bế lại, cho ăn ngon, vuốt lông, chẳng mấy chốc nó đã không còn sợ Phù Lạc nữa.

Chó nhỏ nằm yên cạnh bên chân Phù Lạc nhìn hắn bận rộn, đôi lúc nhàm chán sẽ dụi dụi đầu vào chân Phù Lạc, không có mục đích gì, chỉ là muốn làm thế, lúc đó Phù Lạc sẽ tiện tay xoa xoa đầu nó mấy cái.

Phù Lạc làm mãi đến lúc trời lờ mờ tối, mắt hắn cũng không nhìn rõ được các chi tiết nhỏ nữa thì mời dừng lại, chó nhỏ đã ngủ quên bên dưới từ lúc nào.

Phù Lạc lúc này mới cảm thấy bụng mình kêu gào phản đối, hắn bế chó nhỏ lên, phủi phủi đám lá trên người nó xuống nhẹ giọng xin lỗi dù chó nhỏ chẳng hiểu gì chỉ biết kêu vài tiếng, có lẽ là đã đói.

Phù Lạc ôm mấy thứ lộn xộn của mình và vài thanh gỗ trở lại phòng, vừa đi đến ngã rẻ đã gặp ngay Ngọc Hà đang thở gấp chạy đến.

"Phù công tử của ta ơi, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi suốt cả buổi chiều"

Phù Lạc mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Đi dạo một chút, sau đó lại ngủ quên bên ngoài. Tướng quân đã về chưa?"

"Tướng quân vẫn chưa thấy về, nhưng An quận vương đến, có lẽ sẽ ở lại đây mấy ngày, vừa rồi dùng bữa ngài ấy có hỏi đến ngươi, dường như là muốn gặp ngươi"

Phù Lạc trên mặt vẫn giữ sắc thái bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút phiền chán, hắn cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa chó nhỏ, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Ngọc Hà:

"Ta có chút mệt, có lẽ không thể gặp được An quận vương. Người nói Mã Hải chuẩn bị giúp ta một ít nước ấm"

"An quận vương đã đến, tướng quân lại không có ở đây, ngươi không ra tiếp có bị thất lễ không?"

"Không sao, ta cũng không phải là người có thể thay tướng quân tiếp khách. Ngài để quận vương đến chắc cũng nói rõ rồi"

Ngọc Hà nghe Phù Lạc nói thế cũng không nhiều lời về chuyện đó nữa.

"Để ta ôm chó nhỏ về, ngươi ăn một chút gì đi rồi hẳn tắm, vừa dọn cho An quận vương, có vài món còn đang giữ than, nấu lại sẽ không ngon nữa. An quận vương đến nhưng không báo trước nên thức ăn trong bếp có chút thiếu, ngươi thông cảm một chút"

Mạch Luân hôm nay không dùng bữa ở đây, nếu tính ra cũng không thiếu, nhưng mà thường ngày Mạch Luân sẽ ăn cơm cùng Phù Lạc, hai bọn họ không lãng phí thức ăn, bao nhiêu món đều sẽ cùng nhau ăn hết. An quận vương thì lại giống các quyền quý khác, món ăn trên bàn phải thật nhiều nhưng mỗi món chỉ ăn một vài đũa, Mạch Luân lại không để Phù Lạc ăn đồ thừa nên mới ra tình cảnh này. Hơn thế cũng không ai dám khẳng định Mạch Luân sẽ không về, đồ ăn tối vẫn phải chuẩn bị lên một phần.

"Ta cũng không phải không ăn được đồ thừa, thiếu thì ngươi cứ đem đến, dù sao hôm nay tướng quân cũng không ăn cùng ta. Còn con chó này ngươi cho ta mượn tạm thêm một lúc, ta cho nó ăn cơm"

"Tướng quân về nhìn thấy sẽ không vui"

Mọi người đề biết tướng quân không thích mấy động vật nhỏ như chó, mèo hay thỏ.

Phù Lạc đoán được Mạch Luân đêm nay sẽ không về, nếu muốn chiến tranh với Cao Vạn thì có lẽ là đang rất bận rộn.

"Không có gì đâu, ta nói vài lời có lẽ ngài cũng không trách tội xuống"

Ngọc Hà cũng nghe theo Phù Lạc để chó nhỏ ở lại.

Phù Lạc vui vẻ ôm cục bông nhỏ đi ăn cơm, tuy Phù Lạc nói rằng mình có thể ăn đồ thừa nhưng Ngọc Hà và những người khác trong bếp cũng không dám chống đối luật lệ mà Mạch Luân đặt ra, vì thế dù đồ ăn có hơi ít nhưng tất cả đều là đồ mới.

Phù Lạc trước đó đã ăn tạm vài miếng điểm tâm nên cũng không ăn nhiều, phần còn dư lại đều được chó nhỏ ăn cả, nhưng nó ăn cũng chưa hết đã no, sau đó lủi vào một góc lười biếng vẫy đuôi trông rất là thông thái.

Phù Lạc dọn dẹp một chút rồi mang ra ngoài cho người khác rửa, vừa hay nước tắm cũng đã có.

Dù Mạch Luân có không về thì các bước chuẩn bị cơ bản và thoa thuốc bảo dưỡng nơi kia đều được Phù Lạc nghiêm túc thực hiện , những thứ này đối với Phù Lạc đã là thói quen, vừa thoải mái cho y cũng vừa thoải mái cho hắn thì cớ gì lại không làm. Không chăm chỉ thực hiện thì hôm sau lại khó làm hơn.

Chó nhỏ tò mò ngó cái đầu nhỏ qua tấm màn xem Phù Lạc nghịch nước, nó dường như sợ Phù Lạc bị chìm nên kêu nhỏ tiếng không ngừng.

Phù Lạc tắm gần nửa canh giờ thì mới xong, làn da trắng mịn được nhuộm chút sắc đỏ mê người, đôi mắt cũng còn vươn lại chút hơi nước. Phù Lạc không mặc nhiều quần áo, trời càng lúc càng nóng, hắn muốn ngủ thoải mái một chút.

Phù Lạc vừa đi ra thì chó nhỏ đã vui mừng quấn quýt, nó chẳng ngờ là giây tiếp theo Phù Lạc liền xách nó vào trong đó tắm rửa.

Phù Lạc không có kinh nghiệm nuôi chó, may là con chó này rất ngoan, dù sợ hãi cũng không phản kháng gì, rất nhanh Phù Lạc đã tắm xong cho nhóc ấy.

Trời đã rất tối nhưng Phù Lạc vẫn không ngủ, hắn đốt một cây đèn dầu nhỏ, cố vẽ lại mấy chi tiết quan trọng vừa tìm hiểu được chiều nay.

"----"

Lại một tiếng sao ngân vang giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng sáo trong veo ngân lên theo nhịp điệu quen thuộc mà Phù Lạc từng thuộc nằm lòng, nhưng đó đã là một đoạn ký ức xưa cũ rất lâu về trước.

Bút trên tay Phù Lạc khẽ dừng lại, một giọt mực rơi xuống trang giấy trắng, làm cho hắn vô thức liếc mắt nhìn qua, nhưng Phù Lạc cũng không vứt bỏ tờ giấy nọ, giấy rất mắc, hắn không phải là thiếu gia nhà họ Phù, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.

Phù Lạc chấm đầu bút xuống trang giấy định vẽ một nét thẳng dài thì dưới chân lại cảm thấy có chút ấm áp. Phù Lạc cúi xuống nhìn rồi thở dài một tiếng bế chó con lên:

"Kêu cái chi? Đêm khuya rồi đừng có hù dọa ta"

"Là ai hù dọa ngươi?"

Phù Lạc bị giật mình, ngay lập tức quay đầu nhìn ra cửa.

"Tướng quân"

Mạch Luân từ ngoài cửa bước vào, trên người vẫn còn mặc giáp, một chút hơi tanh của máu và khói lửa còn vương lại trên thân thể mà khi y đến gần Phù Lạc mới nhận ra.

"Thứ gì đây?"

Phù Lạc như tỉnh ra từ cơn mộng mị, lề mề giơ chú chó nhỏ trên tay ra trước mặt Mạch Luân mấp máy môi, dù thế vẫn không nói được lời nào.

Mạch Luân khó chịu nheo mắt lại nhưng y cũng biết chuyện ở quân doanh đang kéo tâm trạng mình xuống, sợ rằng mình sẽ đem Phù Lạc ra trút giận vì thế Mạch Luân không nói, chỉ nhìn ra cửa nói:

"Đem ra ngoài. Kêu người chuẩn bị nước, ta muốn tắm"

Phù Lạc cúi đầu dạ một tiếng, rồi ôm chó nhỏ tựa vào lòng mình, rón rén bước ra ngoài.