Bến Cảng Màu Đen

Chương 6

Khi mở mắt ra, thấy khung cảnh quen thuộc của phòng y tế, Harry thở dài một tiếng.

Bà Pomfrey là người đầu tiên nghe thấy cậu. Tiếng bước chân truyền đến, rồi một bàn tay ấm áp đυ.ng lên trán Harry, ngay sau đó là càng nhiều tiếng bước chân hơn nữa, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Harry nuốt nước bọt, thân thể ngồi thẳng dậy. Đầu cậu nhanh chóng chuyển động. "Giáo sư, em... À, em đang thí nghiệm một loại thuốc. Đúng, là thí nghiệm. Em không ngờ nó sẽ có tác dụng phụ như vậy—"

"Có lẽ cậu nên chú ý là còn có ta đứng ở chỗ này, Potter." Nghe được giọng điệu này, mồ hôi lạnh của Harry lập tức chảy ra. Từ trong áo choàng, Snape lấy ra một cái bình thủy tinh, nước thuốc màu xanh biển quen thuộc bên trong làm Harry khóc thét trong lòng, lông mày ông nhướn lên. "Cậu có phiền không nếu giải thích trước, rằng lọ thuốc phẩm chất thấp kém này từ đâu ra?"

Harry không dám nhìn vào đôi mắt của ông, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái chai kia. Cậu còn muốn tìm xem có lý do gì tốt để che đậy, nhưng còn chưa nghĩ được phương án, thì khuỷu tay Hermione đã thúc cậu một chút.

"Đừng nói dối, Harry." Cô thở dài. "Giáo sư Snape đã nói hết mọi chuyện cho bọn mình rồi."

"Không chỉ kể cho các bạn của cậu đâu, Gryffindor còn vì hành vi không phù hợp của cậu, trừ 50 điểm." sắc mặt của giáo sư Mcgonagall vẫn không thay đổi, nhưng có thể thấy rõ sự phẫn nộ trong ánh mắt bà. Bà gật đầu. "Trộm lấy đi công thức pha chế của giáo sư, mua và pha chế ma dược nguy hiểm, hơn nữa còn dùng trong thời gian dài, chắc chính cậu cũng biết rõ chừng ấy điều vi phạm quy định là có thể dẫn đến hình phạt trực tiếp đuổi học, cậu Potter."

Harry thở hắt ra, gục đầu xuống. "Thật sự xin lỗi."

Mcgonagall không trả lời ngay. Bà yên tĩnh trong chốc lát, rồi tiếp tục nói bằng thanh âm nhỏ nhẹ hơn trước đó. "Cậu cũng không phải luôn là đứa trẻ ngoan không làm ai lo lắng, Harry, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc là cậu nhất định có nguyên nhân khi chọn làm như vậy. Ta biết cậu rất không dễ dàng khi trở về trường học sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã nỗ lực bao dung sự thiếu tập trung của cậu khi lên lớp, cũng bao dung việc cậu bỏ tiết, nhưng điều ta không ngờ chính là, lòng tốt của ta đã làm cậu lỗ mãng đến mức sử dụng thuốc gây ảo giác quá liều."

Hai mắt Harry mở to. "Thuốc gây ảo giác?... Em không cố ý, giáo sư, em không biết những nguyên liệu đó sẽ có tác dụng gây ảo giác —"

"Ta đã không thể nào tin tưởng cậu nữa rồi." Mcgonagall không nhìn cậu. "Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối, cậu sẽ bị cấm túc trong văn phòng của một vị giáo sư, cho đến khi kết thúc học kỳ."

"Giáo sư —"

"Tháng này giáo sư Snape phụ trách cậu, tháng sau sẽ là ta. Sau khi được cả hai chúng ta ký tên xác nhận, thì cậu mới có thể trở lại ký túc xá." Mcgonagall nhìn về Snape đang đứng bên cạnh. "Có thể chứ, giáo sư?"

Snape không trả lời ngay lập tức, như không ngờ rằng Mcgonagall sẽ có quyết định như vậy. Nhưng ông không do dự lâu, nhanh chóng gật đầu.

Được đồng ý rồi, Mcgonagall lại quay sang, lần nữa nhìn về phía Harry. Lúc này, Harry thấy nỗi bi thương trong ánh mắt bà.

"Đừng lại làm ta thất vọng, Harry."

Harry gục đầu xuống.

"Vâng, thưa giáo sư."