"Tuần sau anh có đi chơi Hogsmeade không?" Ginny chớp mắt. "Anh đã rất lâu không đi chơi với bọn em."
Harry cười cười, đi cùng cô bé rời khỏi phòng họp. "Lần sau đi. Anh muốn ngủ ở ký túc xá —"
"Lại ngủ sao, người anh em, cậu sắp ngủ suốt một tuần rồi." Ron đi đến bên cạnh Harry. "Thứ Hai tuần sau hãy đi ngủ, mình đã gọi Dean, Neville và Seamus, ngay cả Luna cũng đi chơi nữa. Đã lâu rồi bọn mình không tập hợp lại đông như vậy."
Gần đây bọn họ vẫn luôn bận rộn thi cử của mỗi người, đúng là rất ít đi ra ngoài chơi với nhau. Harry nghĩ nghĩ rồi gật đầu. "Được rồi, buổi sáng hay là buổi chiều?"
"Buổi chiều. Cậu luôn biết mình không dậy sớm nổi mà." Ron nhăn mặt.
Harry bật cười. Dường như Ron còn muốn nói gì, nhưng Harry thoáng thấy một bóng người lướt qua bên cạnh, vừa thấy ông ấy thì cậu liền bỏ qua câu nói của Ron, nhanh chóng chạy qua.
"Giáo sư Snape!"
Thân người kia dừng lại, ông xoay người.
Harry dừng lại trước mặt ông, cậu há miệng thở dốc, lại nhìn lướt qua xem chung quanh có người không, rồi gần sát vào một chút. "Cảm ơn ông. Chuyện vừa rồi."
Snape hừ một tiếng. Ông khoanh tay trước ngực. "Cho dù hội nghị này vớ vẩn nhàm chán cỡ nào, thì mất tập trung trong hội nghị tuyệt đối không phải là thói quen đáng giá khen ngợi. Trừ chuyện này thì ta nghĩ mình cũng nên nhắc nhở cậu, là bất cứ cái gì có liên quan đến hậu quả khi phản bội lời thề đều tính vào diện ma pháp hắc ám, và chính phủ ma pháp của chúng ta, hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức công khai sử dụng thủ đoạn này."
Harry còn đang âm thầm bật cười vì nửa câu đầu, nhưng nghe xong nửa câu sau, cậu chớp chớp mắt, vài giây sau mới hiểu được. Cậu gần như lập tức nhẹ nhàng thở ra, khi chú ý tới một người khác còn đang ở trước mặt, cậu lập tức xua tay. "À, không phải tôi đang sợ hãi hậu quả nếu vi phạm lời thề đâu... Ông biết tôi sẽ không phản bội Hội Phượng Hoàng —"
"Dừng những lời giải thích ngu ngốc của cậu lại, Potter." Snape đảo mắt. "Ta không có hứng thú với điều đó."
Harry ngậm miệng lại. Cậu gật đầu, nhìn xuống. "... Cảm ơn."
Snape không đáp lại.
Số người từ trong phòng hội nghị đi ra dần dần giảm bớt, những người đi ngang qua thỉnh thoảng sẽ nhìn vài lần sang bên này. Harry không dám ngước lên đối mặt ông ấy, cậu đang nghĩ tới việc chào tạm biệt thì Snape lại đột nhiên lên tiếng.
"Gần đây ngủ không tệ?"
Trong lòng Harry nhảy dựng lên. Cậu nỗ lực ổn định thanh âm của mình. "Vâng. Cũng may có ma dược của ông."
"Ngẩng đầu lên."
Sau vài giây im lặng, Harry từ từ nâng đầu lên.
Chỉ có ông trời mới biết cậu nỗ lực thế nào mới nhớ lại phương pháp vận hành Bế quan bí thuật.
Snape nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì. Sau vài giây rất có cảm giác áp lực, ông ấy mới tiếp tục. "Lần trước sau khi cậu rời đi, ta không thấy bình ma dược rỗng."
"Ồ" Harry nói. "Tôi đặt nó trên bàn, nó không ở đó?"
"Không có."
Harry nuốt nước bọt. "Tôi nhớ rõ là đã đặt nó ở đó, thật sự xin lỗi nếu ông không tìm thấy nó. Có lẽ bị rơi xuống dưới sofa rồi?... Nếu thật sự không tìm thấy, tôi có thể bồi thường cho ông -"
"Không cần." Snape bỏ đôi tay đang khoanh trước ngực xuống, đứng thẳng lên. "Ba yếu tố cơ bản để chế tác ma dược là gì, Potter?"
Harry không ngờ ở tình huống này lại bị hỏi về vấn đề tri thức trong lớp học, hơn nữa còn là nội dung học ở năm đầu tiên. Cậu bối rối gãi đầu, nhìn nhìn về phía sau, thất vọng khi không thấy Hermione. Cậu thở dài. "Dụng cụ, công thức... và vạc?"
"Đáp đúng một cái. Cậu Potter, chúc mừng cậu đã chính xác 30% đối với tri thức của năm học đầu tiên." Không nghe được phản hồi, nhưng Snape cũng không ngần ngại, ông tiếp tục nói. "Đáng được ăn mừng là cậu còn nhớ rõ tầm quan trọng của công thức. Công thức chính xác là mấu chốt để chế tác ma dược, bất cứ chênh lệch một miligram nguyên liệu nào cũng đều có thể gây ra thay đổi trên tính chất của ma dược. Một người pha chế đủ tư cách sẽ không vọng tưởng chế tạo ma dược khi không có công thức — ta hy vọng cậu không quên điều này."
Nói xong, cũng không đợi người kia đáp lại, Snape xoay người đi xuống hành lang dài.
Trong vòng vài phút, Harry cũng chưa dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi bên người dần dần không có thanh âm nữa, cậu mới cẩn thận nhìn về hướng giáo sư áo đen đã biến mất.
Harry thở phào một hơi.
—
Chân chính ý thức được thật ra ngày đó Snape đã nói gì, là ở một tuần sau.
Tuy thật sự đã đồng ý đi chơi làng cùng Ron, nhưng chân chính đến ngày đó, Ron căn bản là phải vừa túm vừa kéo mới lôi được Harry khỏi giường.
Đúng như đã nói, Neville, Dean và Luna đều tới, đã lâu rồi không gặp nhau, nên bây giờ dọc đường đi họ đều không ngừng cười vui. Harry rất vui vẻ khi có thể thấy khuôn mặt tươi cười của bạn bè, nhưng cậu thật sự quá mệt nhọc, chỉ hận không thể dựa vào quầy thu ngân để ngủ luôn trong khi đang đợi Ginny mua vật phẩm và các đồ trang sức.
Giữa ý thức mê man, cậu nghe thấy được giọng của Ron, sau đó là tiếng kêu gọi của Ginny, nhưng cậu không đáp lại họ. Hình như Hermione nói về Thánh Mungo, Harry dùng hết sức lực toàn thân để lắc đầu, không biết họ có thấy cái lắc đầu của cậu không.
Cậu đại khái có thể đoán được đây là chuyện gì, hay đúng hơn, trước khi bắt đầu pha chế ma dược, cậu đã nghĩ sẽ biến thành như vậy. Những lời nói của Snape một tuần trước vang lên bên tai, Harry thở dài trong lòng.
"... Cậu làm sao vậy? Harry... Harry!"
"... Không được, cậu ấy ngất đi rồi —"
"Harry, tỉnh dậy đi... Cậu nghe thấy mình nói không?... Chúng ta chạy nhanh đưa cậu ấy đến Thánh Mungo —"
"... Snape..."
Nghe thấy Thánh Mungo, trong đầu Harry lập tức hiện ra đống báo chí mà toàn bộ trang nhất sẽ chỉ dùng để nói tin tức về cậu, cậu dùng hết toàn thân sức lực, lớn tiếng nói. "Snape... Gọi Snape..."
Gọi Snape tới đây.
Ông ấy nhất định biết phải giải quyết như thế nào.
Nhớ tới đôi mắt đen nào đó sẽ bốc cháy lửa giận, Harry trong tiềm thức rùng mình một cái. Mà giữa mơ màng, cậu giống như thật sự thấy cặp mắt kia — một đôi mắt thâm trầm, ấp ủ phẫn nộ cực hạn. Sau đó, thân thể cậu nhẹ lên, dường như có người bế cậu bay lên không trung.
Harry cố gắng mở mắt ra, nhưng ngay trong giây tiếp theo, đầu óc cậu dừng vận chuyển, cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
...
Snape nhất định sẽ gϊếŧ cậu.