Tại sao tôi lại bảo đó là quyết định sai lầm ư? Bởi vì tốc độ và thể chất của con gái luôn không thể bằng được con trai, tôi còn chưa kịp chạy được hai bước thì đã bị nó túm được, nó xoay đầu tôi lại, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, cười lạnh:
"Mày định chạy đi đâu? Chuyện của tao với mày còn chưa xong cơ mà?"
Tôi hoảng loạn liếc mắt ra chỗ khác, tìm cách thương lượng với nó:
"Thế... bây giờ mày muốn giải quyết như nào?"
Công Trường từ trên cao nhìn xuống tôi như thể nhìn một sinh vật nhỏ bé không đáng để vào mắt, khóe môi nó hơi cong lên, nói rõ từng chữ:
"Tao nói rồi, liếʍ sạch cho tao."
ĐCM con chó này rất nhờn nhé, tôi biết tôi sai nên tôi đã nhường nó rồi, thế mà nó lại còn dám được nước lấn tới, được voi đòi hai bà Trưng à?
Trong cơn tức giận, bao nhiêu nỗi sợ của tôi bay đi đâu hết sạch, tôi đã quên mất rằng từ bé đến lớn, chưa bao giờ tôi combat thắng nó cả, mà thằng Trường cũng không có khái niệm nhường con gái (hoặc nó không coi tôi là con gái, maybe), nó đánh tôi còn đau hơn cả mẹ tôi đánh. Thế là tôi ngước mặt lên, nói bằng giọng thách thức:
"Bố mày không đấy? Mày làm gì được tao?"
Công Trường nhướn mày, nó dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai bên má tôi, cười nhạt:
"Khá quá nhở? Mày càng lúc càng to gan đấy, cậy có Khánh Nguyễn chống lưng cho à?"
Tôi rất ghét mỗi khi có ai đó dùng cái giọng này để nói chuyện với mình, hơn nữa, người đó còn là thằng Trường. Tôi nhíu mày hất tay nó ra, nói xẵng:
"Ừ đúng rồi đấy, tao cậy có Gia Khánh đấy, rồi mày định làm gì tao?"
Công Trường chậm rãi ép sát tôi vào tường, hờ hững nói:
"Mày đoán xem?"
Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo lại một lần nữa để ý thức được tính nguy hiểm của tình huống, bạn tôi toàn một lũ máu liều nhiều hơn máu não, điển hình là Nguyễn Công Trường. Chẳng có gì nó không dám làm cả, mà tôi lại còn vừa thách nó nữa chứ...
Tôi lặng lẽ nhìn khoảng trời xanh trước mắt, để yên cho thằng Trường xách cổ áo lôi thẳng ra phía sân trường, yếu ớt lên tiếng:
"Mày ơi... thả tao xuống đi... tao không muốn đoán đâu... mình ngồi nói chuyện tử tế như hai người bạn được không..."
"Sao? Biết sợ rồi? Gọi Gia Khánh của mày đến cứu đi?" Công Trường không quay đầu nhìn tôi, nhưng tôi có thể hình dung ra được vẻ mặt đắc thắng của nó qua giọng điệu khinh bỉ kia. Đừng thắc mắc tại sao tôi không phản kháng, nó khỏe như trâu ấy, tôi có x5 lên chưa chắc đã thắng được nó, không khéo lại chọc nó điên lên thì hỏng.