Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 24

Nhan Hoan thổi phù một hơi, bật cười. Cô nói: “Ai nói vậy hả. Dùng được hay không có liên quan gì đến đẹp trai chứ. Có khả năng là đẹp trai hay xấu trai cũng đều không dùng được. Vây nên đương nhiên cứ phải đẹp trai đã.”

Cô nói xong liền hỏi thím Liêu, nói: “Thím nói xem cháu nói đúng hay không?”

“Đúng vậy.”

Thím Liêu mỉm cười: “Vậy thì chọn người đẹp trai.”

Sư phó Liêu và Triệu Thành Tích ngồi một bên không ai để ý đến: …

Rượu gạo là do nhà thím Liêu tự ủ, hương vị vô cùng ngon. Nhan Hoan không nói nhiều, híp mắt cười, vừa uống vừa nghe mấy người thím Liêu sắp xếp những cuộc vui đón tết. Đêm nay cô vô thức uống rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi, thím Liêu nhìn gương mặt đỏ bừng của Nhan Hoan, tất nhiên là không yên tâm để cô quay về một mình. Bà gọi Tiểu Thạch Đầu, nói: “Tiểu Nhan, để thím và Tiểu Thạch Đầu đưa cháu quay về.”

Tất nhiên là Nhan Hoan không chịu. Có thể chất khỏe mạnh này đúng là cô không sợ cái gì cả. Trời tối đen tuyết rơi dày, để thím Liêu và một đứa bé đưa cô về làm sao mà được chứ?

Cô nói: “Không cần, không cần đâu, đoạn đường này cháu đã đi quen rồi. Trời tối tuyết lớn, nếu lỡ lúc hai người về sụt chân, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Thím Liêu nói: “Thím suốt ngày đi đường tuyết, cháu lo lắng cái gì hả? Còn Tiểu Thạch Đầu, nó như con khỉ vậy, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, cháu còn lo lắng nó sụt chân gì chứ? Cháu cũng nói trời tuyết tối đen, cháu một thân một mình, còn uống rượu nữa, sao có thể đi đường tuyết dày như vậy? Thím nói với cháu, đừng có xem thường đống rượu gạo đó, uống vào ngọt, dư âm lại rất lớn. Nếu như cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao chứ?”

Nhan Hoan vẫn kiên quyết không đồng ý. Thím Liêu nói: “Vậy thì gọi thêm chú Liêu nữa, nhà thím cùng đưa cháu về.”

Trận này rất căng thẳng.

Cuối cùng Nhan Hoan quay đầu về Triệu Thành Tích vẫn luôn lạnh nhạt, như thể không nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện.

Cô nói: “Đội trưởng Triệu, hôm nay tuyết rơi nặng hạt, thím Liêu và Tiểu Thạch Đầu đưa tôi về tôi không yên tâm. Nếu được thì có thể làm phiền đội trưởng Triệu đưa tôi về một đoạn không? Chỉ cần đưa đến giao lộ là được. Như vậy có đội trưởng Triệu thì thím Liêu cũng có thể yên tâm.”

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía Triệu Thành Tích.

Triệu Thành Tích nhìn lướt qua Nhan Hoan, hơi khựng lại. Anh nói: “Đi thôi.”

Nói xong thì anh cũng đi ra cổng.

Tiểu Thạch Đầu và em trai Tiểu Sâm bảy tuổi đều lao nhao đòi đi theo lại bị thím Liêu đập tay quay về.

Nhan Hoan cảm ơn thím Liêu và sư phó Liêu, lại đưa tay nhéo mặt Tiểu Sâm rồi mới đi ra ngoài.

Ngoài trời là một mảng trắng xóa, nhưng vì bị bóng đêm bao phủ lại trở nên u ám, khắp nơi là một màu trắng xám.

Triệu Thành Tích đi phía trước, Nhan Hoan ở đằng sau từng bước đi theo. Bởi vì tuyết lớn, cũng vì người ở nông trường vốn không nhiều nên trên đường đi không có ai.

Hai người cứ như vậy một trước một sau, im lặng đi ra khỏi khu ký túc xá của đội công trình…. Triệu Thành Tích chân dài, nhưng Nhan Hoan vẫn cố đi theo kịp bước chân của anh. Không phải vì cô đi được nhanh, mà cô nhìn ra anh đã cố gắng đi chậm lắm rồi.

Hai người đi qua một đoạn đường đất dài, đến một giao lộ, ở phía xa xa đã có thể thấy được ký túc xá của thanh niên trí thức. Cái giao lộ này chính là giao lộ mà Nhan Hoan nói lúc trước.

Triệu Thành Tích đứng ở sườn đất ngay một bên giao lộ, đứng vững vàng, quay đầu nhìn cô.

Nhan Hoan phát hiện được anh đứng lại, cũng cố đứng vững. Cô hơi mù mờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ vì đi một đoạn đường rất dài, cũng có lẽ là do uống rượu gạo, hoặc là do gió thôi, trên gương mặt vốn trắng noãn của cô ửng lên một màu hồng nhạt. Đôi mắt đen như ngọc dưới hàng mi dài nhuốm màu đêm tốt, như là đang che đi một lớp hơi nước.