Còn về phần Nhan Hoan không đồng ý hôn sự này rồi bỏ chạy là điều đương nhiên. Chưa nói đến việc ngoan ngoãn, nhưng thím Liêu cảm thấy người làm ba làm mẹ như vậy là không đúng rồi, ép con gái thành ra như vậy thì có thể đoán được hành vi của họ ác độc đến thế nào.
Thím Liêu vỗ tay Nhan Hoan, nói: “Không sao, cháu cũng nói nơi này là nông trường, tay bọn họ có dài thật, với đến nơi này được thì sao chứ, cũng không phải chỗ nào bọn họ cũng ra tay được. Bọn họ còn có thể ép buộc em quay về được sao? Nếu không thì để chị nói với ông Liêu với đội trưởng Triệu điều cháu đến đội công trình, xem bọn họ có thể làm gì được em chứ?”
Nhan Hoan sững sờ, nói: “Đội trưởng Triệu chỉ là phụ trách chuyện ở công trình thôi mà, chuyện điều người đi có thể nói điều là điều được sao?”
Sau khi Nhan Hoan tới cũng biệt đội công trình thực ra có ba đội nhỏ, Triệu Thành Tích là một trong những đội trưởng đó. Nhưng tổ chức quản lý của đội công trình có bí thư và kỹ sư trưởng phụ trách.
Thím Liêu cười nói: “Nếu thực sự muốn điều người thì không dễ dàng gì, nhưng tìm nông trường điều cháu qua đó tạm thời thì không khó. Muốn qua đội công trình thì phải ở lại hai ba năm, qua hai ba năm chuyện cũng lắng xuống rồi. Hoặc là cháu ở đây tìm đối tượng rồi kết hôn luôn thì người nhà cháu có thể làm được gì chứ?”
Còn nói đến đối tượng nữa…
Nhan Hoan vô thức vươn tay sờ ấn ký cánh hoa của mình qua một lớp áo quần.
… Cô từ nhà họ Thẩm chạy đến nông thôn, thực ra vẫn còn một nguyên nhân liên quan đến thể chất của cô nữa.
Đối tượng gì đó cô cũng không bài xích, những nhất định phải là người cô thấy thuận mắt, cơ thể không bài xích mới được. Nhưng cái này cũng không dễ dàng gì. Nhất thời Nhan Hoan trầm mặc không nói chuyện.
Thím Liêu nói chuyện và làm việc vô cùng lưu loát. Chờ sư phó Liêu về, bà nói với ông: “Tối nay ăn thịt dê nồi lớn đông người náo nhiệt, ông gọi Thành Tích đến cùng ăn đi.”
Ngày tuyết rơi nặng hạt mọi người quây quần lại bên nồi thịt dê ăn đương nhiên là ấm áp hơn ăn một mình rất nhiều rồi. Sư phó Liêu gọi Triệu Thành Tích tới thì anh liền đến nhà ăn mua một mẻ thịt dê và một ít rau củ, buổi tối mang đến. Anh thường qua nhà họ Liêu ăn cơm, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Nhan Hoan thì lại hơi bất ngờ. Nhưng cũng chỉ mở miệng chào hỏi một câu đơn giản thôi.
Bầu không khí ở nhà họ Liêu rất tốt, ăn cơm cũng rất náo nhiệt.
Thím Liêu đưa tay đập con trai nhỏ Tiểu Sâm đang đứng trên ghế vươn tay ra gắp thức ăn. Bị mẹ vỗ nên Tiểu Sâm ấm ức ngồi xuống, rồi bà lại gắp cho thằng bé hai miếng rau xanh: “Thằng nhóc này đừng có ăn nhiều thịt dê như vậy, ăn nhiều rau chút đi.”
Sau đó bà quay lại múc một muôi thịt dê vào chén Nhan Hoan, người vẫn luôn tủm tỉm cười và uống rượu gạo. Thấy Nhan Hoan không nói chuyện gì thì bà nói: “Tiểu Nhan, nếu tết đến cháu không có việc gì khác thì đến đây đón năm mới đi, mọi thứ đều đã qua rồi. Ở bộ đội chúng ta đều là mấy nhà cùng nhau ăn tết, vô cùng náo nhiệt. Năm nay không còn vui vẻ như vậy nữa… Đến lúc đó để chú Liêu của cháu gọi mấy chàng trai khác trong đội đến. Cháu xem thử, nếu có ai thích thì cứ nói với thím, để thím giới thiệu đối tượng cho cháu.”
Nhan Hoan híp mắt mỉm cười. Phong cách của thím Liêu cô thực sự rất thích đó. Cô á lên, mỉm cười: “Vậy thì phải nhìn đẹp trai một chút, cháu thích người đẹp trai.”
“Chị ơi, vì sao phải đẹp trai chứ. Đàn ông đẹp mã không dùng được đâu.”
Tiểu Thạch Đầu ngồi một bên nói chen vào.