Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 15

Đã vậy khi nhóm thanh niên trí thức chuẩn bị về nhà ăn tết, ngại để Nhan Hoan làm không công nên đã cầm tiền và lương phiếu đến xin Nhan Hoan làm thêm vài hộp bánh để mang về nhà.

Cứ như vậy mà Nhan Hoan vì lúc mới đến mua những đồ dùng thiết yếu gần như cạn túi tiền mà lại có thêm đồng ra đồng vào, khiến cho cuộc sống không quá khó khăn. Nhan Hoan đếm tiền, nghĩ đến nếu như nhà họ Thẩm ở Thanh Châu tìm không ra cô thì tốt rồi. Không phải cô sợ bọn họ, mà là lười để ý.

… Nhưng cô cũng biết chuyện này là không có khả năng. Dù sao bên chỗ nhà họ Thẩm còn có một tên họ Quách. Quả nhiên, sau đó khoảng hai tuần thì bên chỗ thanh niên trí thức thông báo cho cô có người nhà cô điện thoại đến, bảo cô giữa trưa ngày hôm sau đó họ sẽ điện lại.

Lúc trước khi rời đi cô sợ họ báo cảnh sát nên có để lại thư, nhưng chỉ bảo là xuống nông thôn. Không ngờ nhanh như vậy mà bọn họ đã tìm ra.

Nhan Hoan suy nghĩ, biết bọn họ đã điều tra ra cô ở đây thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, mặc kệ như vậy cũng không được. Cô không muốn dây dưa với bọn họ nên xuống nông thôn, nhưng cô cũng không sợ đối mặt trực diện với bọn họ.

Cho nên giữa trưa ngày hôm sau, cơm nước xong xuôi thì cô vẫn đến văn phòng của điểm thanh niên trí thức. Quả nhiên đúng giờ thì chuông điện thoại vang lên. Nhan Hoan vừa nghe điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi.

Mẹ của cô Nhan Quế Phân mắng cô không kịp thở: “Thẩm Nhan Hoan, có phải mày điên rồi đúng không? Đột nhiên không nói gì mà xuống nông thôn? Chẳng lẽ mày không thấy mấy năm nay trong nhà phí bao nhiêu tâm sức để đưa anh hai mày về thành phố sao. Còn mày thì hay rồi, vậy mà còn đưa công việc của mình cho người khác, còn mình thì chạy xuống nông thôn. Có phải mày bị điên rồi không hả?... Chị hai mày còn đang làm tạp vụ ở nhà ăn đó, mày còn tùy tiện đưa công việc cho người khác, mày điên rồi đúng không?”

“Còn nữa, mấy ngày nữa là mày phải đính hôn với chủ nhiệm Quách không hả. Mày có biết là mày vừa rời đi thì trong nhà đã loạn như cào cào, nếu như không có chủ nhiệm Quách giúp đỡ thì bọn tao cũng không biết mày đã đi đến đó. Có phải là mày muốn cái mạng già này của tao với ba mày không? Mày có biết là nếu mày không có trách nhiệm mà bỏ đi như vậy, nếu đồn ra ngoài, nhà chúng ta sao còn có thể làm người trong đại viện này được chứ, sau này ba mẹ mày ở trong xưởng phải làm thế nào hả? Nếu xưởng trưởng Quách và chủ nhiệm Quách trách tội lên đầu anh trai, chị dâu, chị cả, chị hai của mày thì làm sao đây? Tiền đồ của anh cả, anh hai, chị cả mày còn gì nữa chứ? Mày, mày sao có thể làm ra chuyện tày trời như vậy, đẩy ba mẹ mày, cả nhà mày vào trong hố lửa như vậy…”

Nhan Quế Phân thực sự là càng mắng càng hận, nghĩ đến khoảng thời gian này cả nhà rối loạn, nghĩ đến sự sợ hãi lúc đối diện với nhà họ Quách, không chỉ có tiền đồ của bọn Mỹ Nguyệt không còn, mà sau này cuộc sống trong nhà cũng vô cùng gian nan. Nghĩ đến những cái này bà ta không nhịn được mà rơi nước mắt, cảm thấy mình hao tâm tổn sức sao lại nuôi ra một đứa con như vậy chứ? Nếu như Nhan Hoan ở trước mặt bà ta thì bà ta thực sự hận không thể nắm tóc cô, kéo cô xuống đánh cho một trận.

Nhan Quế Phân mắng đến rơi cả nước mắt, Thẩm Vinh Tổ ở bên cạnh thì đã không còn kiên nhẫn. Khoảng thời gian này ông ta đã chịu đựng đủ sự nôn nóng, bất mãn, còn cả lo sợ nữa, mọi thứ đều đã lên đến đỉnh điểm. Ông ta vốn không muốn dông dài quá nhiều với Nhan Hoan, chỉ muốn ra lệnh cho cô quay về ngay lập tức.

Ông ta cướp lấy điện thoại, nói: “Bà nói mấy chuyện vớ vẩn như thế này với con bé làm gì vậy hả?”