Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 14

Không phải nói người khác không đúng, mọi người đều là người chất phác, không có quà cáp gì thì cũng không trách được, không phải sao?

Thím Liêu vội kéo Nhan Hoan ngồi xuống, nói cô không cần như vậy, rót nước nóng cho cô, còn muốn mời cô ở lại dùng cơm trưa. Nhan Hoan cũng không dám ở lại ăn cơm, vội nói đã hẹn mấy thanh niên trí thức ở ký túc xá cùng đi mua đồ thì bà mới thả cô đi. Bà nói với cô: “Vậy cuối tuần sau đi, cuối tuần sau cháu đến ăn cơm, đến lúc đó thì đến thăm mấy đứa nhỏ nhà thím, cùng ăn cơm sẽ rất vui vẻ.”

Nhan Hoan mím môi cười. Thím Liêu cởi mở phóng khoáng, cô cũng rất thích bà, tất nhiên là cô đồng ý rồi.

Nhan Hoan rời đi, chờ sư phó Liêu về thì thím Liêu lại khen Nhan Hoan mội hồi, mang bốn cái bánh hoa mai còn lại ra, nói với sư phó Liêu: “Đây là do đồng chí Tiểu Nhan làm, nhìn tay nghề đi, thật là khéo tay đó, ăn vào cũng rất ngon, hương vị tốt hơn tổ thực phẩm với nhà ăn làm rất nhiều. Đây là bốn cái, tôi phải lấy chổi lông gà dành lại từ tay hai đứa nhỏ kia đó.”

“Cô ấy nói mình không tiện đến nói cảm ơn nên nhờ chúng ta cảm ơn Thành Tích với Tiểu Trần hộ cô ấy. Tôi nghĩ hay là đêm nay ông mời hai người đó đến ăn cơm, thuận tiện giúp con gái nhà người ta cảm ơn một chút.”

Sư phó Liêu nhìn thoáng qua bánh hoa mai, cho dù là ông không thích đồ ngọt cũng phải thừa nhận, món bánh này vẻ ngoài thực sự rất đẹp.

Sau đó thím Liêu cắt một miếng cố nhét cho ông, ông nếm thử thì đúng là mùi vị rất tốt, không quá ngọt như mấy món bánh bình thường.

Ông lại nghe thím Liêu nói: “Ông Liêu à, ông nói xem đồng chí Tiểu Nhan này không chỉ xinh đẹp, mà nấu nướng còn tốt như vậy, mới đến tổ thực phẩm chưa được mấy ngày đã làm bánh ngon hơn sư phó bên đó… Ông nói xem, nếu cô ấy chưa có đối tượng thì giới thiệu cho Thành Tích được không? Tôi thấy rất xứng đôi, tôi còn chưa gặp cô gái này xinh đẹp như vậy đó.”

Mới tốt nghiệp cấp ba không lâu, chạy đến chỗ này làm thanh niên trí thức thì có thể thấy được là chưa có đối tượng.

Trước kia lúc sư phó Liêu và Triệu Thành Tích ở bộ đội thì thím Liêu có dẫn mấy đứa nhỏ đi tùy quân. Bà biết Triệu Thành Tích ghét đối tượng người nhà giới thiệu cho, nên việc anh không muốn về nhà bà biết rất rõ.

Thím Liêu càng nghĩ càng thấy xứng đôi.

Sư phó Liêu thiếu chút nữa thì nghẹn. Ông nói: “Suy nghĩ lung tung gì đấy hả? Vừa gặp người ta một lần bà đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy? Bà cũng không phải không biết, trước kia lãnh đạo ở bộ đội giới thiệu cho đội trưởng Triệu không ít cô gái, kết quả là sao hả? Bọn tôi đi đường mấy tiếng, cậu ta cũng không thèm nói với con gái nhà người ta một câu. Bà cũng đừng đi hại con gái nhà người ta nữa.”

Thím Liêu nghe vậy thì lắc đầu thở dài, dù là tiếc thật nhưng cũng bỏ đi thôi.

*****

Cuộc sống của Nhan Hoan tạm thời đã ổn định, nhưng sau khi cô để lộ tay nghề làm bánh ngọt thì trở nên rất bận rộn. Phần lớn nhóm nữ thanh niên trí thức đều thích ăn bánh ngọt, nhưng bánh ngọt của nhà ăn với tổ thực phẩm bán rất đắt, các cô ấy không nỡ mua về ăn. Nay biết được đồ Nhan Hoan làm còn ngon hơn đồ bán bên ngoài thì không nhịn được, thỉnh thoảng mua nguyên liệu tìm cô cùng làm ăn.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, Nhan Hoan làm bánh ngọt cũng không dấu diếm gì, nhưng cũng không biết vì sao lúc các cô với Nhan Hoan cùng làm thì mùi vị với bề ngoại lại kém rất nhiều. Các cô đoán là vì Nhan Hoan làm những chi tiết nhỏ rất tốn thời gian, các cô cảm thấy không cần thiết. Nhưng không có kiến nhẫn và độ chính xác cao sẽ không làm ra được hương vị đó.